Giữa khu chợ nhỏ tấp nập người qua lại, nơi những tiếng rao hàng chen lẫn tiếng còi xe, có một cô gái trẻ tên An, mặc chiếc áo sơ mi đã bạc màu, đôi dép nhựa cũ kỹ và mái tóc buộc gọn sau gáy. An sống cùng mẹ già trong căn nhà lụp xụp ở ven làng, mỗi ngày đều đạp xe hơn 5 cây số ra chợ bán rau thuê.
Sáng hôm đó, như thường lệ, An đến sớm để phụ chủ hàng dọn sạp. Khi đang nhặt rau rơi dưới đất, ánh mắt cô chạm vào một vật gì đó lấp lánh dưới chân người qua lại. Cúi xuống nhặt lên, An nhận ra đó là một chiếc ví da màu đen, dày cộp và có vẻ rất đắt tiền.
Tò mò nhưng không tò mò quá lâu, cô nhanh chóng lùi về một góc, mở nhẹ ví ra kiểm tra. Bên trong là nhiều tờ tiền ngoại tệ, vài giấy tờ quan trọng và một tấm danh thiếp: “Minh Khôi – Tổng Giám đốc Tập đoàn K.”
Tim An đập thình thịch. Cô chưa từng thấy số tiền lớn như vậy, chưa từng cầm trên tay một chiếc ví xa xỉ đến thế. Trong thoáng chốc, cô nghĩ đến mẹ đang nằm viện, nghĩ đến khoản tiền thuốc thang đang nợ… Nhưng rồi, An cắn môi, gập chiếc ví lại, lau sạch đất bám trên đó.
Cô quyết định gọi theo số điện thoại ghi trong danh thiếp.
Giọng người đàn ông ở đầu dây có vẻ lo lắng:
– Ai đang giữ ví của tôi? Xin hãy nói, tôi sẽ hậu tạ rất hậu hĩnh.
An nhỏ nhẹ:
– Em chỉ muốn trả lại thôi ạ. Em đang ở chợ N., nếu anh tiện thì em gửi lại ngay.
Chưa đầy 30 phút sau, một chiếc ô tô màu đen bóng loáng đỗ xịch ngay trước cổng chợ, gây tò mò cho rất nhiều người bán hàng. Một người đàn ông trẻ, vest đen lịch lãm, gương mặt điển trai bước xuống. Anh nhìn quanh, ánh mắt bận rộn, cho đến khi nhìn thấy An đang đứng chờ gần sạp rau, tay cầm chiếc ví bọc trong túi nilon sạch.
An bước đến, nhẹ nhàng đưa ví ra:
– Đây là ví của anh phải không?
Minh Khôi sững lại vài giây. Anh không ngờ cô gái trao lại tài sản của mình lại giản dị, mộc mạc đến thế.
Anh vội vàng mở ví ra kiểm tra – tất cả vẫn nguyên vẹn. Anh thở phào, rồi lấy trong túi áo phong bì dày, chìa ra:
– Đây là chút tấm lòng, em cầm lấy. Số tiền này đáng để cảm ơn lòng trung thực như em.
An lắc đầu, lùi lại:
– Em không dám nhận đâu ạ. Em chỉ nghĩ ai mất ví cũng sẽ hoảng lắm, em chỉ làm điều nên làm thôi.
Nói rồi, cô cúi đầu chào, toan quay đi. Nhưng Minh Khôi vội giữ tay cô lại.
– Khoan đã. Em tên gì? Làm gì ở chợ này?
An ngập ngừng một chút:
– Em là An, phụ bán rau ở đây thôi ạ. Mẹ em bệnh nặng, nên em nghỉ học từ sớm để lo cho mẹ.
Minh Khôi nhìn theo bóng cô gái khuất dần giữa những sạp hàng, lòng anh bỗng dưng chộn rộn. Anh đã quen tiếp xúc với những người giỏi giang, sắc sảo, nhưng chính sự trong sáng và chân thành của An lại khiến anh bị lay động.
Vài ngày sau, giữa lúc An đang gánh rau ra đầu chợ, cô thấy một người đàn ông mặc thường phục đứng trước sạp, tay cầm bịch bánh và sữa. Là Minh Khôi – nhưng hôm nay không phải chiếc xe sang, không vest, không trợ lý. Chỉ là một người đàn ông bình thường đến thăm một người bạn.
– Tôi muốn mời em một bữa ăn. Coi như… để trả lại một món nợ trong lòng.
An đỏ mặt, bối rối:
– Em… không quen đi nhà hàng đâu ạ…
– Vậy thì mình ăn quán lề đường. Anh cũng thích vậy hơn.
Và kể từ hôm đó, Minh Khôi bắt đầu thường xuyên lui tới khu chợ nhỏ. Lúc thì anh mang quần áo cũ từ công ty tặng cho người nghèo, lúc thì ghé thăm mẹ An trong bệnh viện, mua thuốc cho bà mà không hề để lại tên.
Ban đầu, An thấy bối rối, nghĩ rằng anh chỉ cảm kích vì chuyện cái ví. Nhưng dần dần, cô nhận ra anh thật lòng, và cô cũng chẳng thể ngăn con tim mình rung động.
Một chiều mưa lất phất, Minh Khôi đứng trước cửa nhà An – nơi mái tôn cũ kỹ và tiếng gió rít qua từng khe gỗ. Anh nắm tay cô gái nhỏ, nhẹ nhàng nói:
– Anh không quan tâm em nghèo hay giàu. Điều anh cần là một người biết sống tử tế. Mình hãy cùng nhau đi tiếp đoạn đường phía trước, được không?
An bật khóc. Sau bao năm sống trong tủi nhục, thiếu thốn, cuối cùng cũng có một người nhìn thấy giá trị thật của cô – không phải qua đồng tiền, mà qua trái tim.
Và từ một chiếc ví rơi giữa chợ, hai con người thuộc hai thế giới khác nhau đã gặp nhau, yêu nhau – như một món quà định mệnh không thể ngờ.