Đêm đó, mưa như trút nước. Thành phố du lịch nổi tiếng ngập trong sương và ánh đèn vàng, nhưng trong một căn phòng nhỏ ở tầng ba khách sạn 4 sao trung tâm, có một cô gái trẻ đang run cầm cập.
Cô mới vừa đến, hành lý còn chưa kịp mở, chỉ biết ngồi co ro vì cái điều hòa không chịu làm việc. Cô bấm đủ các nút, gọi tiếp tân cũng không được. Khi cuối cùng có nhân viên lên kiểm tra, người ta nhìn cô bằng ánh mắt pha lẫn khinh thường và khó hiểu:
— “Cô không biết dùng điều hòa sao? Cái này trẻ con cũng biết mà.”
Cô gái im lặng, không phản bác. Cô chỉ bảo rằng cô lạnh, rất lạnh, và muốn đổi phòng. Nhưng đáp lại chỉ là một cái nhún vai đầy lạnh nhạt. Mười lăm phút sau, cô bị mời ra khỏi khách sạn với lý do “gây rối và không hợp tác”.
Đêm đó, cô ngủ ở một trạm xe buýt vắng người.
Hai ngày sau.
Khách sạn hôm ấy đột ngột náo loạn. Nhân viên xôn xao, quản lý chạy khắp các tầng như đang cháy nhà. Người ta thì thầm về một cuộc kiểm tra đột xuất từ “trên bộ”, và một nhân vật “cấp cao cực kỳ quan trọng” sẽ đến.
Cửa kính quay chầm chậm mở ra. Một đoàn xe sang đỗ xịch trước sảnh. Dẫn đầu là một người phụ nữ trẻ mặc vest đen lịch lãm, ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc sảo.
Chính là cô gái năm ấy.
Không ai biết, cô là trưởng nhóm thanh tra đặc biệt từ Bộ Văn hóa – Du lịch, người ẩn danh đi thị sát chất lượng dịch vụ sau khi nhận quá nhiều phản ánh từ du khách.
Quản lý khách sạn mặt tái mét, cúi gập người:
— “Xin lỗi, chúng tôi không hề biết thân phận của cô…”
Cô gái mỉm cười:
— “Không cần biết thân phận. Biết cách tôn trọng khách hàng là đủ.”
Và lần này, người quỳ gối… là họ.
Cả sảnh khách sạn lặng như tờ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô gái đang đứng thẳng lưng giữa trung tâm, ánh đèn chiếu lên mái tóc cô phản chiếu ánh bạc nhẹ.
Vị quản lý vẫn cúi gập người, mồ hôi túa ra sau gáy. Cô gái bước chậm đến quầy lễ tân, vuốt nhẹ tấm bảng tên cũ kỹ. Rồi cô quay lại, giọng trầm đều:
— “Tôi có đủ quyền để yêu cầu khách sạn này đóng cửa.”
Cả đám nhân viên hoảng hốt, có người suýt bật khóc.
— “Nhưng tôi sẽ không làm thế.” – cô ngước nhìn lên trần nhà, hít một hơi dài – “Tôi quyết định… mua lại khách sạn này.”
Cả sảnh sững sờ.
— “Từ giờ, tôi sẽ là người điều hành. Và người đầu tiên tôi sa thải… là anh.” – cô quay sang vị quản lý, ánh mắt không còn một chút cảm xúc.
Vài người vỗ tay. Nhưng cô giơ tay lên ra hiệu dừng lại.
— “Tôi không mua nó để trả thù. Tôi mua để thay đổi cách ngành du lịch này đối xử với những người trông… không đủ ‘đáng tiền’.”
Cô bước đi, đôi giày cao gót gõ vang nền đá cẩm thạch. Mỗi bước chân như đang viết lại toàn bộ định nghĩa về quyền lực – không phải từ chức danh, mà từ sự tự trọng.