Chú thợ sửa xe nghèo đỡ đẻ rơi trên xe ba gác – 25 năm sau điều bất ngờ đã xảy ra khiến cả làng khóc

0
490

Năm ấy, trời mưa không ngớt. Đường làng ngập nước, bùn đất lầy lội khiến ai cũng ngại ra khỏi nhà. Trong một góc nhỏ ven đường, chú Tư – người đàn ông sống bằng nghề sửa xe và chạy ba gác thuê – đang lúi húi lau chùi đồ nghề thì nghe tiếng gọi dồn dập.

Một ông lão chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói:

– “Cứu với! Con gái tôi sắp sinh mà không ai chịu đưa đi!”

Không chần chừ, chú Tư bật dậy, dắt chiếc ba gác cũ kỹ lao vội theo ông. Trên thùng xe, một người phụ nữ trẻ đang ôm bụng, mệt mỏi và lo lắng, nước mưa hòa với những giọt nước mắt lăn dài trên má. Chú lót tạm tấm chiếu, dặn người nhà trấn an cô, rồi lập tức chạy xe trong cơn mưa nặng hạt.

Nhưng giữa đường, chiếc xe chết máy vì ngập sâu. Trung tâm y tế thì quá xa, không ai có thể tới kịp.

Trong hoàn cảnh đó, không còn lựa chọn nào khác, chú Tư bình tĩnh hỗ trợ sản phụ sinh con ngay trên xe ba gác. Bằng sự chân thành và bản năng con người, chú làm mọi việc với tất cả sự cẩn trọng và lo lắng.

Cuối cùng, tiếng khóc đầu đời của một bé gái vang lên giữa trời mưa. Đó là khoảnh khắc không ai có thể quên.

Người mẹ trẻ nghẹn ngào, nắm tay chú Tư nói lời cảm ơn. Cô đặt tên con là Hiếu – với ý nghĩa ghi nhớ ân tình – và xin phép để con gọi chú là “cha nuôi”.

Chỉ vài ngày sau đó, gia đình cô rời đi nơi khác. Chú Tư trở lại với xưởng xe cũ và những ký ức chưa từng phai mờ. Khi ai nhắc đến chuyện cũ, chú chỉ mỉm cười:

– “Tôi chỉ làm điều mình thấy đúng.”

Rồi thời gian cứ thế trôi qua. 25 năm sau…

Một buổi sáng, xóm nhỏ xôn xao khi một chiếc xe ô tô sang trọng dừng lại trước cửa tiệm sửa xe. Một người phụ nữ trẻ bước xuống, gương mặt rạng rỡ mà xúc động. Trên tay cô là một tấm ảnh cũ, ánh mắt long lanh.

Cô đi vào sân, nơi một người đàn ông tóc bạc đang lúi húi vá ruột xe.

– “Chú Tư…”

Chú ngẩng lên, ngạc nhiên. Cô gái quỳ xuống, đưa ra tấm ảnh:

– “Cháu là Hiếu – đứa bé mà chú từng giúp sinh ra năm ấy. Hôm nay, cháu về đón cha nuôi của mình.”

Cả làng đứng lặng. Những người từng biết chuyện năm xưa nay xúc động đến nghẹn lời. Khi nghe cô kể lại hành trình tìm lại người đã giúp mình chào đời, không ai kìm được nước mắt.

Hiếu giờ đã trở thành một bác sĩ, đang công tác tại một bệnh viện lớn. Sau nhiều năm tìm kiếm, cô trở về để nói lời cảm ơn và đón người cha năm xưa về sống cùng mình – như một cách trọn vẹn nhất để báo đáp.

Ngày tiễn chú Tư rời làng, mọi người đều rơi nước mắt. Người đàn ông lặng lẽ cả đời, nay được gọi là “cha”, trong niềm xúc động của biết bao người.

Trên xe, chú Tư ngoái nhìn xóm cũ qua ô cửa kính, khẽ nói:

– “Không ngờ… một người như tôi, lại có được một đứa con gái như vậy…”