Sau 20 năm hiếm muộn, anh Dũng và chị Lan – cặp vợ chồng lặng lẽ sống trong một căn nhà cấp 4 cuối hẻm – cuối cùng cũng nhận được “phép màu”: chị Lan mang thai… một lúc ba đứa.
Bác sĩ siêu âm lần đầu còn tưởng nhầm. Cả bệnh viện lúc ấy cũng xôn xao:
“Mang thai ba tự nhiên sau 20 năm vô sinh? Hiếm gặp lắm đấy!”
Anh Dũng khóc như một đứa trẻ trong phòng sinh khi nghe tiếng khóc đầu đời của ba đứa con.
“Ông trời không phụ lòng người tốt,” – hàng xóm xúm lại chúc mừng.
Thế nhưng niềm vui chưa trọn 12 tiếng, anh Dũng được một bác sĩ lớn tuổi trong bệnh viện gọi riêng ra hành lang.
Người bác sĩ khẽ nói:
“Anh bình tĩnh… Đây là kết quả xét nghiệm ADN sơ bộ của ba bé, bệnh viện phải làm quy trình này vì trường hợp sinh ba tự nhiên rất đặc biệt…”
Tờ giấy in chữ lạnh lùng, dưới phần kết luận:
“Không cùng huyết thống với người được cho là cha ruột.”
Anh Dũng ngồi phịch xuống ghế, mặt trắng bệch.
Chân tay run rẩy, anh lẳng lặng rời bệnh viện, không nói với vợ một lời.
Trưa hôm đó, anh đứng trước cửa nhà, mắt vô hồn, rồi quay sang gõ cửa nhà người hàng xóm bên trái – anh Tư, người thợ sửa điện độc thân.
Chưa kịp hỏi gì, anh Tư đã run rẩy:
“Tôi… tôi xin lỗi… tôi bị chị ấy dụ… Chị Lan bảo chỉ cần một lần… rồi thôi…”
Anh Dũng ngã quỵ, đấm vào tường đến tóe máu.
Nhưng chuyện chưa dừng lại ở đó. Trong cơn sốc, anh gõ tiếp cửa nhà hàng xóm bên phải – chú Mẫn, người chạy xe ba gác già gần 60 tuổi.
Chú cũng sững sờ, rồi lặng lẽ mở tủ, đưa ra… một cuốn sổ tay – trong đó ghi chi chít ngày giờ chị Lan đến xin “giúp đỡ giống” từ nhiều năm qua… Không phải một, mà là nhiều người đàn ông trong xóm.
“Chị ấy nói đó là cách duy nhất để giữ gia đình… Em thương anh lắm nên làm liều một lần thôi…” – những người đàn ông kia rưng rưng.
Anh Dũng trở về bệnh viện, đứng nhìn ba đứa trẻ đỏ hỏn đang ngủ say.
Anh không nói một lời nào với vợ, chỉ ngồi lặng bên cửa kính phòng sơ sinh, nước mắt trào ra, vừa căm giận vừa đau đớn vừa thương.
Cuối cùng, anh vẫn làm khai sinh cho ba đứa trẻ, vẫn bế từng đứa về nhà.
“Dù không phải máu mủ, chúng vẫn là sinh mạng của tôi – là ước mơ của 20 năm trời…” – anh nói, rồi dọn ra ở riêng, không ly hôn, nhưng không còn chung giường.
Chị Lan khóc ngất, nhưng anh chỉ khẽ đáp:
“Tôi không tha thứ. Nhưng tôi cũng không trừng phạt. Ba đứa nhỏ cần một người cha – chứ không cần một mớ hận thù.”