Chiều hôm ấy, bầu trời xám xịt như thể cũng nặng trĩu nỗi buồn. Tại một bãi biển nhỏ miền Trung, sóng vẫn vỗ đều, nhưng lòng người thì chênh vênh, bất ổn.
Chị Hòa – vợ anh Minh, người lính vừa hy sinh trong một vụ cứu người – đứng lặng trên bãi cát. Mái tóc chị rối tung trong gió, tay bế đứa con nhỏ chưa tròn hai tuổi, ánh mắt nhìn xa xăm như cố xuyên qua lớp sóng bạc đầu để tìm bóng hình quen thuộc.
Anh Minh – một bộ đội biên phòng – đã không ngần ngại lao xuống biển khi thấy năm đứa trẻ bị cuốn ra xa trong cơn sóng dữ. Không ai nghĩ, đó lại là lần cuối cùng anh xuất hiện trên mặt đất này với trái tim vẫn còn đập vì người khác.
Cứu được cả năm đứa trẻ, nhưng chính anh… lại không trở về.
Ngày hôm ấy, toàn đơn vị, cả làng, và những người chứng kiến đều đứng im khi nghe tiếng người vợ gào lên trong tiếng gió biển:
– “Chồng ơi! Em và con vẫn đứng đây chờ anh về mà!”
Giọng chị xé toang không gian, vang vọng trong chiều muộn, khiến cả bãi biển chết lặng.
Và đúng lúc ấy… một cảnh tượng không ai ngờ tới đã diễn ra.
Từ phía biển xa, một đàn chim biển sà xuống, xoáy vòng quanh một điểm cách bờ không xa. Sóng bỗng lặng, mặt nước phẳng như gương. Và rồi… thi thể anh Minh nổi lên – ngay đúng vị trí đứa con trai nhỏ của anh đang chỉ tay, ngây thơ bảo:
– “Ba kìa mẹ… ba về kìa…”
Không ai cầm được nước mắt. Những người lính cứng rắn nhất cũng cúi mặt nghẹn ngào. Người đàn ông ấy đã giữ đúng lời thề: “Còn hơi thở là còn bảo vệ nhân dân.”
Anh đã cứu năm sinh mạng, nhưng để lại một nỗi đau không thể lấp đầy trong trái tim người vợ trẻ và đứa con thơ chưa kịp gọi tiếng “ba” cho tròn giọng.
Và trên nền cát ẩm lạnh, dấu chân chị Hòa vẫn in đậm, nơi chị đã đứng chờ – chờ người chồng trở về, dù chỉ là trong lần tiễn biệt cuối cùng…


