Chồng lấy tiền viện phí của con đưa người phụ nữ khác đi du lịch – cái kết khiến cả bệnh viện chìm trong im lặng

0
368

Trời Sài Gòn tháng Tư oi nồng, hành lang bệnh viện nhi vang lên tiếng bước chân vội vã của những người làm cha, làm mẹ đang chạy đôn đáo vì con. Trong một phòng bệnh tầng ba, chị Mai đang chăm sóc bé Bi – con trai chị – đang điều trị sau một cuộc phẫu thuật phức tạp. Thằng bé mới chỉ sáu tuổi, nhưng đã phải chịu đựng cơn đau từ căn bệnh hiểm nghèo gần một năm nay.

Chồng chị – anh Dũng – gần như không bao giờ ở lại qua đêm trong viện. Anh thường lấy lý do bận công việc, phải đi công tác, không thể túc trực cùng vợ. Thế nhưng, mỗi lần chị gọi điện hỏi tiền viện phí, anh luôn nói đã chuyển khoản. Nhưng những lần như vậy, chị vẫn phải tự xoay xở, mượn bạn bè, thậm chí bán cả đôi bông tai kỷ niệm mẹ chị để lại.

Lần này, bác sĩ thông báo bé Bi cần một đợt điều trị đặc biệt kéo dài hai tuần với chi phí hơn 60 triệu đồng. Chị Mai gọi cho chồng, giọng đầy lo lắng:
– Anh ơi… bác sĩ nói phải đóng tạm ứng trong hôm nay… Em chỉ còn 5 triệu… Anh chuyển giúp em phần còn lại nhé…

Anh Dũng ngập ngừng vài giây rồi đáp:
– Ờ… anh đang bận họp, để chiều anh chuyển. Em cứ lo chăm con đi, việc tiền nong để anh lo.

Chị Mai thở phào. Dù đã nhiều lần thất vọng vì những lời hứa suông, chị vẫn hy vọng chồng mình lần này sẽ giữ lời. Đến chiều, chị ra quầy thu ngân – nhưng vẫn không thấy bất kỳ khoản nào được chuyển tới.

Bên trong phòng bệnh, Bi vẫn nằm mê man sau đợt truyền thuốc. Chị không dám đánh thức con, chỉ biết gục đầu vào thành giường mà khóc. Một nữ điều dưỡng trẻ đi ngang qua, thấy chị mệt mỏi liền dừng lại hỏi han. Nghe xong câu chuyện, cô ấy nhẹ nhàng nói:
– Chị Mai… em xin lỗi vì tò mò, nhưng hôm qua em tình cờ thấy chồng chị xuất hiện ở sân bay. Hình như anh ấy đi du lịch cùng một cô gái trẻ. Em không chắc, nhưng nhìn họ rất thân mật…

Câu nói ấy như sét đánh giữa trời quang. Trong lòng chị Mai trào dâng nỗi nghi hoặc, rồi dần kết thành nỗi đau khó gọi thành lời. Tối hôm đó, khi Bi đã ngủ, chị lần mò vào tài khoản ngân hàng mà anh Dũng vẫn dùng để gửi tiền. Một người bạn làm trong ngân hàng đã từng giúp chị cài tính năng theo dõi chi tiêu.

Chị chết lặng khi thấy rằng ba hôm trước, anh rút đúng 60 triệu đồng – số tiền viện phí – tại một quầy giao dịch gần sân bay. Những khoản sau đó là chi tiêu tại resort, nhà hàng sang trọng. Không còn nghi ngờ gì nữa…

Sáng hôm sau, chị quyết định xin phép bác sĩ lùi lịch điều trị cho bé Bi một ngày. Chị bắt xe đến khu resort nơi anh Dũng đang lưu trú. Sau gần ba tiếng đồng hồ lặn lội, cuối cùng chị cũng đứng trước phòng nghỉ nơi anh đang ở.

Cánh cửa mở ra. Người đàn ông từng thề sống chết bên chị đang khoác chiếc áo choàng tắm, phía sau là một cô gái trẻ đang cười đùa. Cả hai sững lại khi thấy chị Mai xuất hiện.

– Anh… dùng tiền viện phí của con để đưa người khác đi nghỉ mát? – Giọng chị Mai không còn run nữa, mà bình thản đến lạnh người.

Dũng lắp bắp, định nói gì đó nhưng không kịp. Chị giơ điện thoại lên, quay lại toàn bộ cảnh tượng.
– Đừng lo, tôi không làm lớn chuyện đâu. Tôi sẽ về, và gửi đoạn video này cho gia đình anh, và cả bác sĩ đang chờ anh chuyển tiền.

Rồi chị quay lưng đi, nước mắt lặng lẽ rơi.

Một ngày sau, tại bệnh viện, bác sĩ trưởng khoa đang trao đổi với nhóm y tá thì nhận được tin nhắn từ chị Mai. Ông mở video ra xem – cả nhóm đứng bên cạnh đều sững người. Không ai nói gì.

Tin tức ấy nhanh chóng lan truyền khắp bệnh viện. Không ai chỉ trích chị Mai. Trái lại, họ lặng lẽ gửi cho chị những phần hỗ trợ từ quỹ thiện nguyện, từ các mạnh thường quân, từ chính những người mẹ từng trải qua tình cảnh tương tự. Bệnh viện miễn toàn bộ chi phí điều trị còn lại cho bé Bi.

Hôm xuất viện, chị Mai nắm tay con trai bước ra, giữa ánh nắng dịu nhẹ. Bé Bi quay sang hỏi:
– Mẹ ơi, bố có tới đón mình không?

Chị cúi xuống, khẽ xoa đầu con:
– Không đâu con. Nhưng mẹ ở đây, và sẽ luôn bên con.

Cả bệnh viện hôm ấy lặng im khi hai mẹ con đi qua. Không phải vì ai cũng biết câu chuyện, mà vì ai cũng hiểu: có những vết thương chẳng thể nhìn thấy, nhưng lại âm ỉ đau đớn hơn bất cứ điều gì.

Và người đàn ông kia – dù không ai nhắc tên – cũng chẳng còn dám quay lại nơi từng là chốn an toàn nhất cho gia đình mình.