Chồng đ/uổi vợ ra khỏi nhà, 8 năm sau cô ấy quay lại cùng chiếc trực thăng và hai bé gái…

0
171

Cơn mưa rào bất chợt đổ xuống Sài Gòn như một điềm báo chẳng lành. Hà đứng trước cánh cửa gỗ cao lớn của căn biệt thự mà cô từng tự tay lau từng bậc thềm, mắt ướt đẫm, tay run run kéo vali.

Sau lưng cô, trong sảnh lớn là Thịnh – người chồng mà cô từng yêu đến cuồng si – đang khoanh tay đứng bên cầu thang, ánh mắt lạnh như băng.

“Cô đi đi. Tôi mệt mỏi vì nhìn thấy cô quanh quẩn trong căn nhà này mỗi ngày. Tôi đã quá rõ… cô không phù hợp với cuộc sống của tôi nữa.”

“Anh… đuổi em đi thật sao?” – Hà nghẹn ngào, từng chữ rơi ra như đinh đóng vào tim.

Thịnh bước chậm lại, sát mép cửa, thì thầm như một đòn chí mạng:
“Đúng. Em không có giá trị gì với tôi nữa. Em nấu ăn giỏi, dọn nhà sạch… nhưng tôi cần một người phụ nữ hiện đại, biết giúp chồng tiến thân. Em chỉ là một người vợ lỗi thời, Hà à.”

Mỗi từ anh nói như lưỡi dao. Hà không còn nước mắt. Chỉ có một thứ cô còn giữ lại – là lòng kiêu hãnh cuối cùng.

“Được. Em đi. Nhưng nhớ cho kỹ… sẽ có ngày anh ước mình chưa từng đẩy em ra khỏi ngôi nhà này.”

Cô kéo vali đi trong tiếng sấm gào rít. Phía sau, cánh cửa đóng lại. Không một lời giữ, không một tiếng xin lỗi. Và đó là lần cuối họ nhìn thấy nhau… trong vai vợ chồng.

Hà bắt đầu lại cuộc sống ở Đà Lạt – thành phố sương mù, nơi chẳng ai biết đến tên cô, càng không ai bận tâm cô từng bị chồng ruồng bỏ.

Cô xin làm phụ bếp ở một quán ăn nhỏ. Ngày làm 12 tiếng, đêm học tiếng Anh bằng điện thoại cũ. Một năm sau, cô thi đậu chứng chỉ nấu ăn quốc tế, được nhận vào bếp của một khách sạn 4 sao. Lúc ấy, bàn tay từng bị chai sạn vì nước rửa chén đã trở thành “cây đũa phép” tạo nên những món ăn khiến khách hàng rơi nước mắt.

 

Rồi vận may đến – khi bà Lệ, chủ chuỗi thực phẩm lớn, nếm món bánh su su Hà làm và thốt lên: “Cô gái, cô không nên chỉ đứng sau bếp. Cô nên làm chủ bếp – và làm chủ chính cuộc đời mình.”

 

Thế là “Tiệm Bánh Hương Vị Hà” ra đời – một cửa tiệm bé xíu ban đầu chỉ bán 4 loại bánh: su kem, bánh mì hoa cúc, tart trứng và bông lan trứng muối. Nhưng hương vị mang theo linh hồn của một người phụ nữ từng bị chà đạp đã làm nên điều kỳ diệu.

Chỉ trong 3 năm, Hà mở rộng 15 chi nhánh khắp miền Trung – Nam. Cô ký hợp đồng độc quyền với một thương hiệu Hàn Quốc, thành lập công ty riêng: Hà International.

Cùng lúc đó, trong một chuyến thiện nguyện vùng cao, cô gặp hai bé gái mồ côi cha mẹ: Linh (6 tuổi) và An (3 tuổi). Không chần chừ, cô nhận nuôi. Với cô, họ là tất cả: là lý do để sống, để vươn lên, để không bao giờ yếu mềm.

Trong khi Hà rực sáng như ngọn lửa giữa bầu trời sương mù, thì ở Sài Gòn, Thịnh đang rơi vào vực sâu.

Sau khi cưới Mai – người tình trẻ từng là thư ký riêng – Thịnh nghĩ mình đã có tất cả: vợ mới trẻ đẹp, công ty phát triển, tiền tài danh vọng. Nhưng Mai chỉ biết tiêu xài, không quan tâm gia đình.

Đầu tư sai lầm, đối tác Nhật rút lui, cổ phiếu rớt giá thảm hại. Công ty lỗ hàng chục tỷ. Mai bỏ đi không lời từ biệt, để lại một đứa con gái nhỏ và khoản nợ ngân hàng khổng lồ.

Thịnh bán dần từng tài sản. Biệt thự từng là niềm kiêu hãnh giờ mục nát theo từng cơn mưa. Và rồi, trong một lần đọc báo, ông thấy dòng tin:
“Hà International chi 300 tỷ mua lại Thịnh Phát. Người sáng lập: Nguyễn Thị Hà – cựu đầu bếp, hiện là nữ doanh nhân quyền lực.”

Thịnh rụng rời. Tên cô, gương mặt cô… chính là người đàn bà ông đã đuổi ra khỏi nhà năm xưa – không một xu dính túi.

Ngày hôm đó, khu biệt thự cũ rúng động. Một chiếc trực thăng trắng bạc hạ cánh tại bãi cỏ công viên đối diện. Người dân đổ ra đường, điện thoại giơ lên chụp liên tục.

Từ trong trực thăng bước ra là một người phụ nữ thanh lịch trong bộ áo dài trắng tinh, mái tóc dài, tay dắt theo hai bé gái xinh như thiên thần.

Là Hà. Sau 8 năm, cô quay lại.

Biểu tượng “Hà International” trên trực thăng là dấu chấm cảm lớn nhất cho cú trở về lẫy lừng.

Hà đứng trước cánh cổng gỗ từng đóng sập sau lưng cô năm nào. Cô không cần vào trong. Chỉ muốn nhìn lại nơi từng vùi dập mình – để thấy mình đã mạnh mẽ nhường nào.

Cánh cửa mở ra. Thịnh bước ra, gầy guộc, tóc đã điểm bạc, ánh mắt mệt mỏi.

“Hà… em… thật sự là em sao?”

“Là tôi.” – Cô nói. “Người mà anh từng nói không có giá trị gì.”

“Anh…” – Thịnh nghẹn lại – “Anh sai rồi. Em… giỏi hơn anh tưởng. Anh xin lỗi…”

Hà im lặng vài giây, rồi nhìn thẳng vào mắt anh:
“Anh không cần xin lỗi. Vì nhờ bị anh đuổi đi, tôi mới biết mình có thể bay cao hơn cả chính mình từng tưởng.”

Hai bé gái chạy lại ôm lấy chân mẹ. Linh ngước nhìn: “Mẹ ơi, chú này là ai vậy?”

Hà cúi xuống, mỉm cười:
“Chỉ là một người từng nghĩ mẹ là kẻ vô dụng.”

Thịnh quay đi, nước mắt rơi. Anh không còn gì để níu giữ. Người đàn bà anh từng coi thường giờ đã là người anh ngước nhìn.

Chiếc trực thăng cất cánh, mang theo Hà và hai con về lại bầu trời của tự do, danh dự và yêu thương.

Cô không quay lại để trả thù. Cô quay lại để khép lại một chương đời đẫm nước mắt, và chứng minh:

Một người phụ nữ khi bị dồn đến tận cùng, không tan vỡ – mà hóa thành thép.