Tôi từng là người phụ nữ có tất cả:
Một tiệm kim hoàn, một căn nhà 4 tầng giữa phố lớn, và một trái tim cô đơn sau hai đời chồng.
Thế rồi, cậu ấy xuất hiện.
Kém tôi đúng 36 tuổi, cậu chỉ là nhân viên mới trong tiệm, ít nói, lễ phép, nhưng hay để ý chăm sóc tôi từng ly từng tí.
Ban đầu tôi tưởng cậu đang diễn. Nhưng sau 1 năm gắn bó, vượt qua bao dị nghị, chúng tôi thành vợ chồng thật sự.
Tôi cứ tưởng, lần này hạnh phúc sẽ trọn vẹn.
GIÀ NHƯNG VẪN CÓ BẦU
Sau gần 2 năm chung sống, tôi sốc nặng khi biết mình có thai.
Tuổi 68 mà lại có tin mừng – tôi đi hết từ lo sợ, kinh ngạc rồi tới vui sướng.
Bác sĩ cảnh báo đủ điều: huyết áp, tim mạch, tai biến… Nhưng tôi quyết giữ lại đứa bé.
– Phải có người nối dõi cho nhà chồng.
– Không để người ta nói “bà già này chỉ biết ăn tiền, không sinh được cái gì!”
Tôi tẩm bổ, đi đứng nhẹ nhàng, không cho ai chạm vào bụng, sợ lỡ dại mất con.
VẬY MÀ… CHỈ 3 THÁNG SAU, TÔI PHÁT HIỆN MỘT TIN NHẮN
Tối đó, chồng tắm, tôi cầm điện thoại anh sạc pin thì có tin nhắn bật lên:
– “Tối qua vẫn còn lưu luyến lắm nha ông xã 😘”
Người gửi là “Nguyễn Văn Điện lực” — nghe tên là thấy ngụy trang.
Tôi mở ra xem và đọc hết cuộc trò chuyện mật ngọt đến kinh tởm.
Cô gái trẻ hơn tôi đến 40 tuổi, xưng “vợ” gọi anh ta là “ông xã”, thậm chí còn gửi ảnh giường chiếu.
TÔI KHÔNG KHÓC, KHÔNG GÀO, CHỈ ÂM THẦM… “ĐỔI TÊN”
Tôi biết cấm cản hay đánh ghen đều vô ích.
Tôi cần một đòn đủ hiểm, đủ khiến anh ta lộ mặt trước người ngoài.
Tôi mở điện thoại, đổi tên cô bồ từ “Nguyễn Văn Điện lực” thành “Bệnh viện Phụ sản Trung Ương.”
Sau đó tôi lén dùng điện thoại của mình, nhắn cho ả ta 1 câu:
– “Anh nhớ em quá, tối nay lại gặp nhau nhé. Anh không chịu nổi nữa rồi.”
SÁNG HÔM SAU — 6 GIỜ SÁNG, ĐIỆN THOẠI CHỒNG VANG LÊN GIỮA NHÀ ĐÔNG NGƯỜI
Hôm ấy có cả anh em bạn bè nhà chồng đến ăn sáng, tôi cố tình bảo người làm dọn lên phòng khách.
Giữa lúc đông đúc nhất, điện thoại anh reo vang:
📞 “Bệnh viện Phụ sản Trung Ương đang gọi…”
Ai nấy quay lại nhìn.
Chồng tôi tái mét, mắt trợn tròn, tay run run cầm máy mà không dám bắt.
Một ông chú liền cười khà khà:
– Ủa, có bầu rồi còn liên hệ phụ sản gì vậy? Hay còn “ca” nào khác ngoài bà chị tao?
Cả phòng im phăng phắc.
ANH TA VỘI VÃ CHẠY VÀO NHÀ VỆ SINH — NHƯNG MỌI CHUYỆN ĐÃ QUÁ MUỘN
Tôi từ tốn rót trà mời khách, mắt không thèm liếc sang chồng.
Bọn họ nhìn nhau rồi lặng lẽ cáo lui từng người một.
Tối đó, anh quỳ dưới chân tôi, gào khóc:
– “Chỉ là cảm nắng! Chỉ là vui chơi nhất thời! Anh lỡ dại…”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:
– “Vui chơi à?
Tôi già gần đất xa trời, bầu 3 tháng mà còn chịu hy sinh vì anh.
Còn anh? Giỏi lắm.”
Tôi không đuổi anh đi — nhưng từ ngày hôm đó, mọi tài sản đứng tên tôi.
Anh chỉ còn là người giúp việc có cơm ăn, chỗ ở và trách nhiệm trông con.
Cô bồ? Biến mất không tăm tích sau scandal “Phụ sản Trung Ương”.
Tôi? Vẫn tiếp tục đi khám định kỳ với cái bụng bầu 4 tháng và nụ cười ngạo nghễ.