Ch;ia t:ay bạn gái vì thấy lô;ng b;ông khô:ng có tươ:ng lai, đến hôm họp mặt gia đình, tôi cho/áng vá/ng khi biết thân phận thật của cô ấy, nhưng lúc này đã mu;ộn
Tôi quen Ngọc trong một dự án tìn:h ngu:yện ở vùng cao. Cô ấy hiền, ít nói, học giỏi và siêng năng một cách kỳ lạ. Càng nói chuyện, tôi càng thấy mến vì một cô gái chẳng hề phô trương, không son phấn, không hàng hiệu nhưng vẫn đầy khí chất riêng.
Sau chương trình, tôi chủ động giữ liên lạc. Một mối quan hệ nghiêm túc dần hình thành.
Nhưng rồi càng gắn bó, tôi càng thấy có một bức tường vô hình giữa chúng tôi. Ngọc luôn giữ một khoảng cách nhất định, chưa bao giờ dẫn tôi về nhà hay nhắc đến gia đình. Tôi cũng từng ngỏ ý và cô ấy chỉ nhẹ nhàng nói: “Nhà em ng//hè//o lắm, sợ anh c/”hê cười”.
Tôi là con trai duy nhất trong một gia đình khá giả, cha mẹ tôi lại rất quan trọng “môn đăng hộ đối”. Tôi không muốn tự thú nhận điều đó nhưng đúng là tôi đã chùn chân. Tôi sợ dẫn Ngọc về rồi bị xét nét. Tôi sợ cả đời mình sẽ gắn với những nỗi lo “cơm áo gạo tiền”.
Và rồi tôi chia tay
Ngọc không khóc, không trách, chỉ nhắn một dòng rất ngắn: “Em hiểu. Cảm ơn vì đã thành thật”.
Tôi vẫn day dứt mãi vì sự hè;;n nh;;át của mình. Như:ng tự nhủ, thôi, mỗi người có con đường riêng.
Rồi một ngày…
… rồi một ngày, gia đình tôi tổ chức bữa tiệc mừng sinh nhật bà nội, cũng là dịp để anh em họ hàng xa gần tụ họp. Hôm đó, tôi sửa soạn chỉn chu, trong lòng hơi hồi hộp vì lâu rồi không gặp đông đủ họ hàng như vậy.
Khi MC gia đình giới thiệu: “Xin chào mừng vị khách đặc biệt – con gái của ông bà chủ tịch tập đoàn…”, tôi chưa kịp để ý thì ánh mắt tôi chợt dừng lại. Người con gái bước vào, trong bộ váy thanh lịch, mái tóc buông nhẹ, nụ cười dịu dàng… chính là Ngọc.
Tôi chết lặng.
Cả nhà tôi trầm trồ, ai cũng xúm lại chào hỏi cô, vì hóa ra, Ngọc chính là cháu ngoại cưng của bà tôi từ lâu sống cùng mẹ bên nước ngoài, giờ mới trở về Việt Nam để tiếp quản một phần công việc gia đình.
Ngọc đi ngang qua tôi, ánh mắt cô dừng lại vài giây – lạnh lùng, điềm tĩnh, không chút cảm xúc. Còn tôi thì như có ngàn mũi dao xoáy trong tim.
Thì ra, cái “nghèo” mà cô từng nói chỉ là thử thách. Cô muốn tìm một người yêu mình vì chính con người cô, không phải vì gia thế.Dịch vụ dọn nhà
Và tôi… đã thất bại.
Trong suốt bữa tiệc, Ngọc trò chuyện vui vẻ cùng họ hàng tôi, tự tin, thông minh, đầy khí chất. Mọi người khen không ngớt, còn cha mẹ tôi thì kín đáo tỏ ý khen ngợi: “Cô bé này mới xứng đáng với con trai nhà mình.”Dịch vụ dọn nhà
Tôi cười gượng, tim đau thắt. Nhưng đã muộn rồi. Cô đã bước ra khỏi đời tôi với một sự bình thản đến tàn nhẫn.
Đêm đó, tôi uống rượu một mình, chỉ nghe văng vẳng câu cô từng nói: “Em hiểu. Cảm ơn vì đã thành thật.”
Hóa ra, thứ tôi đánh mất… chính là điều quý giá nhất đời mình.
