Trên đường về quê, Tuấn – một chàng trai làm việc tại thành phố – bị lạc giữa cơn mưa rừng tầm tã. Điện thoại hết pin, xe máy chết máy, anh buộc phải tìm nơi trú tạm trong một ngôi làng hẻo lánh. Sau vài vòng quanh co, anh tìm thấy một căn nhà cổ đơn sơ nằm sát chân đồi, ánh đèn dầu leo lét hắt ra từ cửa sổ.
Anh gõ cửa. Một bà lão gầy gò, tóc bạc, gương mặt khắc khổ mở cửa. Bà nhìn anh vài giây, rồi nhẹ nhàng nói:
“Vào đi, trời mưa to lắm. Ở lại đây một đêm cho an toàn.”
Tuấn cảm ơn rối rít. Căn nhà bên trong giản dị, cũ kỹ, nhưng sạch sẽ. Trên chiếc bàn thờ kê sát tường là bức ảnh thờ của một cậu bé – điều khiến Tuấn chết lặng: cậu bé trong ảnh… chính là anh lúc nhỏ. Không thể nhầm được. Chiếc áo sơ mi kẻ caro, ánh mắt nghiêm nghị, mái tóc cắt cao… tất cả y hệt một bức ảnh cũ mà mẹ anh vẫn giữ.
Tim đập thình thịch, Tuấn quay sang bà lão, lắp bắp:
“Bà ơi… đứa bé trong ảnh là ai vậy ạ?”
Bà im lặng rất lâu. Ánh mắt không nhìn Tuấn, mà dán vào khung ảnh như chìm vào quá khứ.
“Bà gọi nó là Nam… cháu bà. Nó mất lúc lên sáu. Đêm đó cũng mưa lớn như thế này.”
Tuấn thấy sống lưng lạnh toát. Anh cầm điện thoại (đã cắm sạc nhờ ổ điện trong nhà bà) mở bức ảnh tuổi thơ của mình ra so. Giống đến rợn người.
“Bà… bà có nhớ cha mẹ của Nam không ạ?” – Tuấn hỏi, giọng run.
Bà nhìn anh lần đầu với ánh mắt sâu hút:
“Cha mẹ nó mất khi nó còn đỏ hỏn. Nó lớn lên với bà. Nhưng sau đêm đó… không ai tìm thấy xác nó. Chỉ có tấm áo này…”
Tuấn chợt thấy cổ mình nặng trĩu. Ký ức tuổi thơ mơ hồ ùa về – từng mảnh vỡ lạ lùng mà anh chưa bao giờ hiểu. Một lần ngã xuống suối khi còn rất nhỏ. Một bà lão lạ mặt trong giấc mơ. Và một cảm giác trống trải kỳ lạ không thể gọi tên.
Anh ngồi lặng rất lâu. Căn nhà yên ắng, chỉ còn tiếng mưa rơi đều đều và khói hương bảng lảng.