Sáng hôm đó, mặt trời vừa lên cao, ánh nắng chiếu rọi khắp khu biệt thự sang trọng nằm ven hồ. Hôm nay là ngày gia đình ông Hoàng – một doanh nhân nổi tiếng trong lĩnh vực bất động sản – tổ chức tiệc mừng tân gia. Khách khứa toàn những gương mặt quyền lực, siêu xe đỗ kín lối vào, vệ sĩ đứng canh nghiêm ngặt từ cổng.
Giữa lúc đó, một người đàn ông mặc bộ đồ lao động cũ, dính bụi xi măng và vôi vữa, đội mũ bảo hộ, tay xách chiếc túi vải bạc màu bước tới. Ông dừng trước cổng, ngẩng lên nhìn tấm bảng tên lấp lánh của gia chủ. Vệ sĩ lập tức khoanh tay chặn lại:
– Anh tới đây làm gì? Hôm nay không có ai thi công cả, đi đi!
Người đàn ông mỉm cười nhẹ, giọng nói khàn khàn nhưng bình thản:
– Tôi muốn gặp ông Hoàng. Phiền cậu báo giúp.
Vệ sĩ nheo mắt, cười khẩy:
– Anh nghĩ ông Hoàng rảnh để gặp thợ xây à? Đi đi, đừng làm mất thời gian ở đây.
Những vị khách đi ngang đều nhìn ông với ánh mắt khinh miệt. Có người còn thì thầm: “Chắc lên xin việc làm, nhìn bộ dạng kìa.” Nhưng người đàn ông không hề nao núng. Ông lặng lẽ đứng nép vào cổng, chờ đợi, ánh mắt trầm mặc ẩn chứa sự từng trải.
Nửa tiếng sau, bên trong biệt thự bỗng xôn xao. Một người đàn ông mặc vest sang trọng lao nhanh ra cổng, khuôn mặt tái đi khi nhìn thấy ông. Đó chính là ông Hoàng.
– Trời ơi, sao anh không báo trước? – Ông Hoàng vội vàng bước tới, cúi đầu chào, giọng run rẩy. – Anh tới mà em không biết, thật thất lễ quá!
Người đàn ông chỉ khẽ cười, tháo chiếc mũ bảo hộ ra. Mái tóc bạc phơ lộ rõ, khuôn mặt đen sạm vì nắng gió nhưng ánh mắt vẫn sắc bén và hiền hậu. Cả khu biệt thự lặng ngắt, những người khách đang dự tiệc cũng đổ ra xem. Vệ sĩ vội cúi gập người, mồ hôi túa ra như tắm.
Ông Hoàng quay sang quát lớn:
– Mấy cậu làm ăn kiểu gì vậy? Đây là ông Nguyễn Văn Thành – người thầy, ân nhân đã cho tôi cơ hội đổi đời. Nếu không có ông ấy nhận tôi vào làm phụ hồ cách đây 20 năm, dạy tôi từng mẻ bê tông, từng cách tính toán móng cọc, thì làm gì có tôi hôm nay!
Không khí chết lặng. Không ai ngờ, người đàn ông ăn mặc lấm lem bụi vữa kia lại là chủ thầu xây dựng lớn nhất miền Bắc, người sở hữu hàng chục công ty thi công và chuỗi vật liệu xây dựng khắp các tỉnh. Ông Thành chỉ cười nhẹ:
– Tôi chỉ ghé thăm, thấy em thành đạt thế này là vui rồi. Tôi vẫn đi công trình suốt, không quen mặc vest. Thôi, em cứ tiếp khách đi.
Nhưng ông Hoàng kiên quyết nắm tay thầy, kéo vào giữa sảnh lớn. Ông rưng rưng giới thiệu với tất cả khách mời:
– Đây là người tôi mang ơn nhất đời. Hôm nay, tôi xin dành bữa tiệc này để cảm ơn ông. Không có ông, cũng chẳng có tôi.
Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng không át được cảm xúc nghẹn ngào. Nhiều người cúi đầu xấu hổ, đặc biệt là vệ sĩ lúc nãy, mặt cắt không còn giọt máu.
Người đàn ông chỉ lắc đầu, ánh mắt vẫn hiền từ như suốt bao năm qua. Ông chẳng cần ai tôn vinh, chỉ cần nhìn thấy những học trò cũ của mình trưởng thành, sống tử tế, là đủ.
Buổi chiều hôm ấy, khi ra về, ông Hoàng tiễn thầy ra tận cổng. Người đàn ông lại đội mũ bảo hộ lên, bước từng bước vững chãi ra xe tải cũ đang đậu bên đường, nơi những anh em thợ xây vẫn đang đợi ông đi khảo sát công trình tiếp theo.
Cuộc đời có những con người lặng lẽ, giản dị đến mức ai cũng tưởng họ nhỏ bé. Nhưng chỉ khi danh tính thực sự được hé lộ, người ta mới hiểu, đó mới là những cây đại thụ, là gốc rễ nuôi dưỡng bao mầm xanh vươn cao trong cuộc đời này


