Bà cụ lụm khụm vào ngân hàng rút 500 nghìn trong sổ tiết kiệm 3 tỷ, giao dịch viên định từ chối thì nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc ở mặt sau cuốn sổ, vội vàng ấn nút khẩn cấp báo cho cả ngân hàng…

0
456

Sáng mùa đông Hà Nội, tiết trời rét căm căm, gió thổi hun hút qua những con phố ảm đạm. Bên ngoài ngân hàng, một bà cụ dáng lưng còng, tay chống gậy, bước chân chậm rãi như thể mỗi bước đi đều kéo theo một ký ức đã cũ. Trên tay bà là một cuốn sổ tiết kiệm đã sờn mép, giấy nhòe mực vì thời gian và mồ hôi.

Bà tiến đến quầy giao dịch, nhẹ nhàng đặt cuốn sổ xuống trước mặt cô nhân viên ngân hàng trẻ tuổi.
– “Cô cho tôi rút 500 nghìn thôi, tôi cần mua ít thuốc…” – giọng bà khàn đục, run run như tiếng gió lướt qua mái ngói già.

Cô giao dịch viên liếc nhìn cuốn sổ: 3 tỷ đồng. Một con số không nhỏ, khiến cô thoáng ngạc nhiên.
– “Bà ơi, bà có chắc không rút nhiều hơn ạ? Sổ của bà vẫn còn đủ để bà sống sung túc…”
– “Không, 500 nghìn là đủ. Tôi sống quen rồi…” – bà cười, nụ cười héo hắt mà nhân hậu.

Cô gái định thao tác từ chối giao dịch vì nghi ngờ nhầm lẫn, thì bất chợt thấy phía sau tờ phiếu rút tiền, có một dòng chữ nguệch ngoạc bằng bút bi xanh:
“Nếu tôi đến rút tiền, xin hãy giúp tôi. Tôi bị nhốt. Đừng để họ biết tôi đã viết điều này.”

Tim cô thắt lại. Cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng. Cô lập tức giả vờ bình tĩnh, trong khi tay bấm nút khẩn cấp dưới quầy.

Chưa đầy ba phút sau, bảo vệ ngân hàng đã khéo léo giữ bà cụ lại dưới lý do xác minh thêm thông tin. Công an ập đến.

Cao trào ập đến khi mọi người tưởng rằng bà bị bắt cóc, lạm dụng, hoặc bị ai đó thao túng để rút tiền…

Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng như kịch bản phim hành động.

Khi công an đưa bà về trụ sở để làm rõ vụ việc, bà cụ cười rạng rỡ, thậm chí sảng khoái.
– “Tôi biết là mấy người sẽ để ý dòng chữ đó. Tôi viết nó cách đây 2 năm rồi.”

Tất cả sững sờ.

– “Tôi từng bị con trai nhốt, không cho dùng tiền. Tôi đã viết câu đó và nhét vào sổ. Nhưng hôm nay, nó đã mất trong một tai nạn cách đây một tuần… Tôi chỉ muốn thử xem xã hội này còn ai quan tâm tới người già không thôi.”

Một sự quay xe ngoạn mục.

Không ai nói được lời nào. Người giao dịch viên trẻ bàng hoàng, nước mắt rơi lúc nào không hay.
Bà cụ nhìn cô, vỗ nhẹ lên tay:
– “Cảm ơn con. Vẫn còn người tốt. Thế là đủ để bà sống thêm vài năm nữa.”

Ngoài kia, nắng xuyên qua những đám mây xám, rọi xuống tấm lưng còng đã khuất dần sau cánh cổng ngân hàng.
Một ngày mới bắt đầu — nhưng với nhiều người trong ngân hàng hôm ấy, lòng đã ấm từ lúc đó rồi.