B//ồ n//hí tr/ơ tr/ẽn đến tận nhà đòi thay vợ làm dâu, phản ứng của mẹ chồng khiến tất cả đều s/ững s/ờ…
Chuyện xảy ra vào một buổi chiều cuối tuần, khi cả nhà đang quây quần trong phòng khách. Hạnh – người vợ chính thức – vừa pha trà vừa hỏi mẹ chồng muốn ăn món gì để cô xuống bếp chuẩn bị. Không khí gia đình ấm cúng, tưởng chừng không điều gì có thể phá vỡ. Nhưng một hồi chuông cửa đã làm tất cả thay đổi.
Một cô gái trẻ, ăn mặc sành điệu, váy ôm sát, son đỏ chót, đứng ngoài cửa. Ánh mắt cô ta không chút ngại ngùng, thậm chí có phần thách thức. Khi Hạnh bước ra mở cửa, cô gái nhìn cô từ đầu đến chân, rồi buông một câu khiến cả nhà chết lặng:
– Tôi là người yêu của anh Long. Hôm nay đến đây để nói chuyện rõ ràng. Anh ấy hứa sẽ ly hôn, và tôi đến để nhận lại lời hứa đó. Tôi muốn làm dâu trong ngôi nhà này.
Câu nói vừa dứt, cả gian phòng rơi vào im lặng. Long – chồng Hạnh – đứng chết trân. Hạnh nhìn chồng, mắt dường như mất đi tia sáng cuối cùng. Cô gái kia vẫn đứng đó, mặt không chút ái ngại. Cô ta móc từ túi xách ra một xấp ảnh, toàn là hình chụp cô ta và Long đi du lịch, ăn uống, ôm hôn nhau thân mật.
– Nếu các người không tin, đây là bằng chứng.
Hạnh không buồn nhìn. Cô đứng lặng, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch. Nhưng người phá tan sự im lặng lại không phải chồng cô, cũng chẳng phải Hạnh. Mà là mẹ chồng – bà Lan – người nãy giờ vẫn lặng thinh ngồi trên ghế.
Bà từ tốn đứng dậy, bước đến gần cô gái trẻ, giọng đều đều:
– Cô bảo muốn làm dâu nhà này?
– Vâng. – Cô gái ưỡn ngực – Tôi trẻ, đẹp, giỏi giang hơn chị ta. Tôi xứng đáng hơn.
Bà Lan cười khẩy, ánh mắt sắc lạnh:
– Trẻ? Đẹp? Giỏi giang? Nhưng cô thiếu thứ quan trọng nhất: đạo đức.
Cô gái sững sờ. Không ngờ một người lớn tuổi lại nói thẳng như vậy. Bà Lan tiếp lời:
– Tôi có thể tha thứ cho con trai mình vì lầm đường lạc lối, nhưng không bao giờ chấp nhận một kẻ chen chân vào hạnh phúc gia đình người khác rồi còn ngạo nghễ đến đây đòi quyền làm dâu.
– Bác… bác bênh con dâu bác chứ gì? – Cô ta bắt đầu mất bình tĩnh.
– Không. – Bà nhìn thẳng – Tôi bênh người biết điều, biết cư xử. Con dâu tôi không phải hoàn hảo, nhưng nó là người vợ biết chăm lo gia đình, kính trên nhường dưới. Nó cùng con trai tôi đi qua khó khăn, chắt chiu từng đồng xây dựng căn nhà này. Còn cô, cô là ai? Là người chen vào giữa, rồi tưởng mình có quyền?
Long cúi gằm mặt, không nói một lời. Cô gái đỏ mặt tía tai, giọng gắt gỏng:
– Nếu bác không đồng ý, sớm muộn gì anh Long cũng bỏ chị ta thôi. Tình yêu đâu phải cứ sống lâu là thắng?
– Cô sai rồi. – Bà Lan lạnh lùng – Tình yêu thật sự là khi người ta đồng cam cộng khổ, không phải là những thứ phù phiếm vài bữa rồi tan.
Hạnh nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng cô bình tĩnh lạ thường:
– Cô đến đây để giành chồng tôi, tôi không ngăn. Nhưng cô không có quyền sỉ nhục tôi trước mặt gia đình tôi. Tôi không đánh ghen, không chửi bới, vì tôi tin – ai gieo nhân nào sẽ gặt quả nấy.
Rồi cô quay sang Long:
– Nếu anh muốn đi, tôi không giữ. Nhưng từ nay, tôi và anh không còn gì với nhau nữa.
Long như bừng tỉnh, vội bước đến:
– Hạnh, anh xin lỗi… anh không biết mọi chuyện lại thành ra thế này…
– Không phải “không biết” mà là “không nghĩ” tôi sẽ biết – Hạnh mỉm cười nhạt.
Cô không khóc. Cô chỉ lặng lẽ lên phòng, thu dọn vài bộ quần áo, bỏ vào vali. Trước khi đi, cô cúi đầu chào mẹ chồng:
– Con cảm ơn mẹ. Dù thế nào, mẹ vẫn là người mẹ chồng con luôn kính trọng.
Bà Lan nắm tay cô, mắt rưng rưng:
– Mẹ xin lỗi vì không giữ được cho con một mái nhà trọn vẹn.
Cô gái kia tưởng mình thắng. Nhưng khi quay sang Long, thấy ánh mắt anh ngơ ngẩn nhìn theo bóng vợ khuất dần, cô bỗng thấy tim mình chùng xuống. Cô nhận ra mình không thắng được gì cả. Cô chỉ phá vỡ một gia đình, và đẩy người đàn ông ấy vào khoảng trống mà không ai có thể lấp đầy được như Hạnh từng làm.
Vài tháng sau, Hạnh có cuộc sống mới – đi làm, đi học thêm, sống vui vẻ. Còn Long – ngày ngày sống trong ngôi nhà lạnh lẽo, không còn tiếng cười của vợ, không còn những bữa cơm ấm áp. Cô gái kia cũng đã rời đi. Đơn giản vì một người đến với nhau bằng lừa dối, cuối cùng chẳng bao giờ giữ được nhau lâu.
Và mẹ chồng – bà Lan – vẫn giữ chặt bức ảnh gia đình cũ, như một vết cứa nhói tim, và như một lời nhắc nhở: một lần sai lầm, có thể đánh đổi cả đời ăn năn.