CHÀNG CÔNG NHÂN NGHÈO NHẶT ĐƯỢC CHIẾC TÚI XÁCH, TRẢ LẠI CHO CÔ GÁI, KHÔNG NGỜ…
Trưa hôm ấy, trời nắng gắt. Minh – công nhân công trình, tan ca sớm. Quần áo dính đầy bụi vữa, mồ hôi nhễ nhại. Anh rảo bước ra trạm xe buýt, bụng nghĩ đến hộp cơm nguội và chiếc quạt máy ọp ẹp đang chờ mình trong phòng trọ.
Đang đi, mắt anh chợt liếc thấy một chiếc túi xách nữ bị vứt lăn lóc sát mép vỉa hè. Anh dừng lại, nhìn quanh – không ai chú ý. Xe cộ vẫn tấp nập, ai cũng lo việc của mình. Anh cúi xuống, nhặt túi lên. Không nặng lắm. Mở ra, anh sững người.
Trong túi có một chiếc ví da, điện thoại iPhone, vài món đồ trang điểm, thẻ căn cước, và cả xấp tiền mệnh giá lớn – ít nhất cũng vài chục triệu.
Tim anh đập thình thịch. Một người công nhân như anh, làm cả tháng chưa chắc kiếm được chừng ấy. Mồ hôi túa ra, không rõ vì nắng hay vì sự giằng co trong lòng.
Một giọng nói vang lên trong đầu: “Cứ coi như không thấy. Lỡ người ta giàu, mất chút tiền cũng chẳng sao…”
Nhưng một giọng khác vang rõ hơn: “Không phải của mình thì đừng cầm. Lỡ ai đang hoảng loạn vì mất nó thì sao?”
Anh thở dài, cất ví vào túi mình rồi đứng bên đường, lấy điện thoại trong túi xách mở thử. May mắn, không khóa màn hình.
Anh bấm vào phần “Gần đây” và thấy cuộc gọi “Ba” vừa thực hiện buổi sáng. Không nghĩ nhiều, anh gọi luôn.
Một giọng nam lớn tuổi bắt máy. Minh vội nói:
— “Cháu xin lỗi, cháu nhặt được túi xách – hình như là của con gái bác. Cháu muốn gửi lại ạ.”
Giọng người đàn ông vỡ òa:
— “Cháu ơi! Con bác mất túi từ sáng, trong đó có nhiều giấy tờ quan trọng. Giờ cháu đang ở đâu, bác cho người tới ngay.”
Hai mươi phút sau, một chiếc ô tô đen đậu gọn bên lề. Từ trong bước ra một cô gái mặc váy công sở màu kem, tóc buộc gọn. Khuôn mặt thanh tú nhưng hốc hác vì lo lắng. Vừa thấy Minh, cô chạy tới:
— “Anh là người gọi điện đúng không? Em là Trang. Trời ơi, may quá…”
Minh vội đưa lại túi:
— “Em kiểm tra lại đi. Anh nhặt được bên trạm xe buýt.”
Trang run run mở túi, kiểm tra từng món, rồi ngẩng lên nhìn Minh. Ánh mắt đầy biết ơn:
— “Cảm ơn anh. Thực sự… em sắp đi công tác gấp, hộ chiếu, visa, tất cả trong đây. Em mất là hỏng hết.”
Cô lấy trong ví ra một xấp tiền, dúi vào tay Minh:
— “Anh cầm giúp em chút gọi là cảm ơn.”
Minh lắc đầu, lùi lại:
— “Không cần đâu em. Anh chỉ làm điều nên làm thôi. Ai rơi vào cảnh đó cũng sẽ lo lắng như em.”
Trang ngỡ ngàng. Cô nhìn bộ đồ lao động bụi bặm, khuôn mặt cháy nắng của anh, rồi lặng đi. Có gì đó nghèn nghẹn trong lòng.
Hôm sau, khi Minh đang trát xi măng trên tầng hai của công trình, bảo vệ gọi anh xuống cổng. Trang đang đứng đó. Tay cô ôm một túi quà và hộp cơm.
— “Em không yên tâm. Anh cho em cảm ơn một bữa cơm được không?”
Minh ngần ngại, định từ chối, nhưng ánh mắt chân thành của cô khiến anh đổi ý. Họ ngồi ở vỉa hè, ăn hộp cơm trắng với đùi gà chiên và rau xào. Trang hỏi han nhiều chuyện, còn Minh thì ít nói. Anh quê mùa, mộc mạc, nhưng chân thật.
Từ đó, thỉnh thoảng, Trang lại ghé công trường hoặc gửi cơm qua chú bảo vệ. Khi thì một hộp bánh, lúc thì chai nước chanh. Minh ngại, nhưng Trang chỉ cười:
— “Anh giúp em lúc em bế tắc nhất. Em chỉ muốn đáp lại chút thôi.”
Thời gian trôi. Tình cảm giữa hai người lớn dần. Dù khoảng cách giữa họ quá xa – một người công nhân nghèo, một người quản lý dự án bất động sản – nhưng họ vẫn tìm thấy điểm chung: sự tử tế.
Một chiều mưa, khi Minh đang che bạt cho đống xi măng khỏi ướt, Trang đứng dưới mái hiên, nhìn anh, hỏi:
— “Nếu em… mời anh đi uống cà phê, nhưng không phải với tư cách người được giúp, mà là bạn, thì sao?”
Minh ngập ngừng, rồi gật nhẹ.
Hai năm sau, thiệp cưới được gửi đi. Cái tên trên thiệp khiến nhiều người bất ngờ: Lê Thị Minh Trang – Nguyễn Văn Minh.
Cô gái mất túi năm nào đã trở thành vợ của người công nhân nghèo đã trả lại nó. Họ không giàu – nhưng ai cũng thấy rõ: không ai hạnh phúc hơn họ lúc đó.