Anh bảo vệ đưa cô gái bị ngất vào phòng cấp cứu trong mưa, không ngờ hành động đó khiến cuộc đời anh thay đổi mãi mãi…

0
382

Trời mưa tầm tã suốt buổi chiều hôm đó, bầu trời xám xịt như trút cơn giận xuống thành phố. Trong cơn mưa nặng hạt, anh Tín – nhân viên bảo vệ ca tối của một trung tâm thương mại lớn – vẫn kiên nhẫn đứng dưới mái che cổng chính, mặc áo mưa, mắt không rời khỏi từng lượt người ra vào.

Khoảng 7 giờ tối, giữa lúc cơn mưa như xối thẳng mặt, một cô gái trẻ đột nhiên loạng choạng bước ra khỏi cửa rồi ngã quỵ ngay bậc thềm. Không ai để ý. Người thì vội vã tránh mưa, người thì mải nhìn điện thoại.

Tín không suy nghĩ nhiều. Anh lao ra khỏi mái che, chạy tới đỡ cô gái lên, mặc cho mưa tạt vào mặt lạnh buốt. Cô gái ướt sũng, mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Không kịp chờ xe cấp cứu, Tín vội bế cô lên, chân chạy băng qua quảng trường mưa trơn trượt, lao thẳng đến phòng cấp cứu của bệnh viện cách đó khoảng 500m.

Cả đoạn đường, anh chỉ lặp đi lặp lại: “Cố lên em ơi, sắp tới rồi, đừng ngủ…”

Khi tới nơi, bác sĩ tiếp nhận ngay lập tức và kịp thời cấp cứu. Cô gái được cứu sống, trong khi anh Tín thì ướt như chuột lột, run lẩy bẩy, khuôn mặt bám đầy nước mưa lẫn mồ hôi.

Anh rút lui lặng lẽ sau khi chắc chắn cô gái không nguy hiểm đến tính mạng. Không một ai hỏi tên anh, cũng không ai kịp cảm ơn.

Sáng hôm sau, trong buổi giao ban bất ngờ có mặt Giám đốc trung tâm thương mại – một người nổi tiếng nghiêm khắc và hiếm khi can thiệp vào chuyện nhân sự cấp thấp.

Ông bước vào phòng họp, giọng trầm tĩnh:
– “Tối qua, một nhân viên của chúng ta đã cứu mạng con gái tôi. Nếu không có anh ấy, có lẽ con bé đã không qua khỏi.”

Cả phòng họp sững sờ. Chỉ có Trưởng phòng nhân sự tái mặt, lật sổ ghi chép tìm tên người trực ca tối.

– “Bảo vệ Nguyễn Văn Tín, thưa anh…”

Vị giám đốc gật đầu:
– “Từ hôm nay, tôi muốn cậu ấy lên vị trí Tổ trưởng đội an ninh. Và tôi sẽ đích thân gửi thư cảm ơn.”

Buổi chiều cùng ngày, anh Tín được gọi lên văn phòng. Anh vẫn ngỡ ngàng, không hiểu chuyện gì. Khi bước vào, thấy cô gái hôm trước – giờ đã tỉnh táo, đang ngồi cạnh vị giám đốc – anh bối rối gãi đầu:
– “Em khỏe lại là tốt rồi, không cần phải cảm ơn đâu…”

Cô gái mỉm cười, đôi mắt rưng rưng:
– “Em chỉ nhớ có một người đàn ông chạy trong mưa bế em đến bệnh viện… Em không ngờ, đó lại là người gác cổng trung tâm ba vẫn thường nhắc.”

Vị giám đốc bước đến, bắt tay Tín thật chặt:
– “Cảm ơn cậu. Một hành động nhỏ, nhưng đã cứu cả một gia đình.”

Tín vẫn chỉ biết gãi đầu, cười hiền:
– “Em chỉ làm điều nên làm thôi…”

Nhưng từ hôm đó, cả trung tâm đều biết đến “anh bảo vệ chạy trong mưa” – người đã không màng danh tiếng, chỉ làm theo trái tim – và đổi lại, nhận được sự trân trọng xứng đáng.