40 tu:ổ:i chưa vợ, mẹ ép lấy một người phụ nữ đơn thân đã có 2 con, đêm tân hôn t/á h/ỏ/a khi phát hiện sự thật

0
518

Tôi tên Nam, năm nay đã 40 tuổi. Ở cái tuổi mà bạn bè đã con bồng cháu bế, tôi vẫn lẻ bóng đi về, phần vì mải làm ăn, phần vì chưa từng có cảm giác rung động đủ lớn để dắt ai về ra mắt mẹ.

Mẹ tôi, một người phụ nữ gốc Bắc, nghiêm khắc và sống theo lối cũ, mắng mỏ tôi suốt:

“Mày định để tao nhắm mắt xuôi tay mà không có cháu bế à?”

Một ngày, mẹ tôi bảo có mai mối cho một người phụ nữ “hiền lành, ngoan ngoãn”, nhưng là mẹ đơn thân, đã có hai con. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bà đã chốt luôn ngày gặp mặt.

Lần đầu gặp cô ấy – tên là Hồng – tôi ấn tượng ngay. Không quá xinh đẹp, nhưng nét mặt có gì đó thân quen và bình yên lạ lùng. Cô ấy 33 tuổi, từng trải, nói năng từ tốn, ánh mắt luôn chùng xuống khi nhắc về quá khứ.

Tôi không hiểu vì sao mình lại đồng ý cưới nhanh đến vậy. Có lẽ vì mẹ ép, nhưng cũng có lẽ vì cô ấy khiến tôi có cảm giác… như đã từng quen biết.

Đêm tân hôn…

Mọi thứ diễn ra lạ lùng ngay từ đầu. Hồng run rẩy, tay không ngừng níu lấy tấm vải mỏng che người. Tôi dịu dàng nắm tay cô, định trấn an, thì chợt ánh đèn ngủ rọi vào một vết sẹo dài chạy dọc cổ tay trái cô ấy.

Tôi chết lặng.
Vết sẹo đó… tôi không thể quên.

Hồi nhỏ, tôi có một người chị tên Lan, hơn tôi 5 tuổi. Chị từng bị tai nạn năm 10 tuổi – ngã vào hàng rào kẽm gai khi trốn mẹ đi chơi – để lại đúng vết sẹo ấy.

Nhưng chị Lan đã mất tích từ năm 15 tuổi trong một lần đi chợ, sau đó biệt vô âm tín. Cả gia đình tôi gần như sụp đổ. Mẹ tôi đổ bệnh một thời gian dài.

Tôi buông tay Hồng, giọng run rẩy:
– Cô… vết sẹo này… sao lại có?

Cô ấy sững người. Rồi quay mặt đi, đôi mắt ngấn lệ.
– Anh… tên là gì?

– Nam… Nguyễn Văn Nam.

Cô ấy bật khóc.
– Em là Lan… là chị của em đây…

Tôi lùi lại, da gà nổi khắp người, tim đập loạn.

Cô ấy kể lại tất cả – rằng sau khi bị bắt cóc, cô bị bán qua biên giới, lưu lạc nhiều năm, đến khi trốn thoát được thì đã không còn ai để về. Họ hàng nhà tôi chuyển nhà, cha mất, mẹ tôi cắt đứt liên lạc với dòng họ vì quá đau khổ. Không ai tìm thấy nhau.

Cô mang tên mới – Hồng – để bắt đầu lại cuộc đời. Sinh hai đứa con sau một cuộc hôn nhân thất bại. Khi được mai mối, cô chỉ biết người đàn ông ấy tên Nam, 40 tuổi, mẹ góa. Cô không ngờ lại chính là… em ruột.

Cả hai chúng tôi chết lặng trong đêm tân hôn. Không ai nói thêm lời nào.

Sáng hôm sau, mẹ tôi sốc đến ngất lịm khi nghe chúng tôi kể lại.

Mấy ngày sau, chúng tôi ra xã hủy hôn. Tôi xin lỗi cô, gọi lại tiếng “chị” nghẹn ngào sau gần 25 năm thất lạc.

Giờ đây, tôi vẫn độc thân. Nhưng tôi không còn cô đơn. Tôi có lại người chị mà cả nhà từng nghĩ đã mất. Và tôi thầm cảm ơn… cái đêm định mệnh ấy, đã đưa sự thật ra ánh sáng.


Kết thúc nhưng ám ảnh mãi… Có những bi kịch không thể tưởng tượng được, nếu không phải chính mình rơi vào.