Phòng bố chồng ở sát vách con dâu, đêm nào cũng nghe tiếng hai vợ chồng “kiểm tra bài cũ”, đến 1 ngày ông không k;iề;m c:h;ế được đã…

0
373

Phòng ông Lâm ở ngay sát vách phòng vợ chồng con trai. Căn nhà nhỏ, vách mỏng, cách âm kém. Khi mới dọn về ở chung sau cơn tai biến nhẹ, ông chỉ nghĩ sẽ sống tạm một thời gian, rồi lại về quê. Nhưng bệnh tình kéo dài, rồi bác sĩ khuyên nên ở gần con cháu để tiện chăm sóc.

Ban đầu, mọi thứ đều ổn, nếu không kể đến những đêm…

Tiếng giường gỗ cót két, tiếng rên rỉ mơ hồ, rồi tiếng cười khúc khích của con dâu vọng qua lớp tường mỏng như tờ giấy. Ông Lâm trằn trọc quay mặt vào tường, mồ hôi rịn ra dù trời mùa đông.

Con trai ông – Hưng – là người khô khan, ít nói. Còn con dâu – Thư – thì dịu dàng, lễ phép, da trắng, mắt ướt. Ông chưa từng nghĩ mình sẽ để tâm đến cô, cho đến khi những âm thanh đêm đêm làm ông mất ngủ.

Càng ngày, ông càng trở nên cáu gắt vô cớ. Bữa cơm chê mặn, chê nhạt. Thư nhẫn nhịn, càng khiến ông bực bội. Ông bắt đầu để ý cách cô buộc tóc, dáng đi, giọng cười. Thậm chí ông nằm mơ thấy Thư, tỉnh dậy giữa đêm trong trạng thái hoảng loạn và nhục nhã.

Đêm ấy, ông không chịu được nữa.

Khoảng ba giờ sáng. Ông bước ra khỏi phòng, chân run rẩy vì cơn đau khớp, tay vẫn nắm chặt chiếc nạng. Ông đứng trước cửa phòng con trai, tay giơ lên định gõ… nhưng dừng lại. Một tiếng rên nhỏ vừa vang lên từ bên trong.

 

Không chịu nổi.

Ông xoay nắm cửa — không khóa. Bước chân ông nhẹ đến lạ. Ông mở cửa, sẵn sàng nói dối rằng mình mệt quá cần thuốc, hay ngã đập đầu. Nhưng thứ ông nhìn thấy… khiến ông chết lặng.

Trên giường, chỉ có mình Thư. Cô nằm quay lưng, ngủ say. Không có Hưng. Không có ai.

Ông lùi lại, lặng lẽ rút về phòng. Sáng hôm sau, ông gọi Thư ra hỏi nhẹ: “Hưng đâu rồi con?”

Thư ngẩng lên, mắt thoáng chút bối rối. “Anh Hưng đi công tác Đà Nẵng. Từ tuần trước ạ.”

“Thế… đêm nào ta cũng nghe tiếng…”

Thư đỏ mặt, cúi đầu. “Chắc… chắc do phim trên điện thoại. Con hay xem đêm trước khi ngủ…”

Ông chết đứng.

Từ hôm ấy, ông không dám nhìn mặt Thư. Ông không chắc đó là sự thật, hay cô đang che giấu điều gì đó. Ông bắt đầu theo dõi. Lén kiểm tra camera, lịch làm việc của con trai, tiếng bước chân đêm khuya. Nhưng mọi thứ đều trống rỗng.

Rồi một tối, ông tỉnh dậy vì có người lay.

Là Thư.

 

“Bố… con xin lỗi nếu mấy hôm nay con làm bố khó chịu.” Cô nói nhỏ. “Thật ra… con cũng không ngủ được. Con mơ nhiều, hay bật nhạc thư giãn, chắc âm thanh qua tường nghe kỳ cục…”

Ông nuốt khan. Nhìn Thư ở khoảng cách gần, mùi tóc cô thoảng qua, ông không kiềm được mà giơ tay… chạm nhẹ vào vai cô.

Cô giật mình. Rồi cười, mắt hơi nheo lại. “Bố mệt rồi. Bố ngủ đi nhé.”

Rồi cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng. Ông Lâm nằm đờ đẫn, tim đập thình thịch như thiếu niên.

Sáng hôm sau, ông nhận được tin: Hưng gửi đơn ly hôn.

Không một lời giải thích.

Thư biến mất khỏi nhà. Không ai liên lạc được.

Một tuần sau, ông nhận cuộc gọi từ luật sư. Thư để lại cho ông một bản ghi âm và một lá thư.

Bản ghi âm phát ra vào mỗi đêm. Là âm thanh cô tải về từ Internet — tiếng ân ái giả lập. Phát từ loa nhỏ, đặt sát vách. Cô bật mỗi đêm, đúng giờ ông vẫn thức.

Trong thư, cô viết: “Con biết bố dòm ngó con. Con trai bố từng phản bội con nhiều lần. Vậy nên, con chỉ muốn bố hiểu cảm giác bị giày vò bởi thứ không bao giờ chạm tới được… giống như con đã từng. Tạm biệt, bố.”

Ông Lâm ngồi sụp xuống, tay run run.

Thứ ông tưởng mình sắp có… chỉ là cái bẫy mà một người đàn bà lặng lẽ giăng lên — và ông, cam tâm bước vào như một kẻ khốn cùng.