Người giao trứng ngh/èo bị ng/ã giữa đường nhưng không ai giúp đỡ, bất ngờ một cô gái đi xe sang vội vàng bước xuống rồi qu/ỳ sụ/p xuống trước mặt ông…

0
468

Chiều muộn, phố trung tâm rực sáng ánh đèn trang trí như chuẩn bị cho một lễ hội lớn. Dòng xe nối dài, tiếng còi xe, tiếng nhạc từ quán cà phê ven đường hòa vào nhau tạo nên một bản giao hưởng đô thị đầy sống động.

Bỗng rầm! – tiếng xe máy đổ nhào, khiến cả đoạn đường nín lặng trong tích tắc.

Một người đàn ông trung niên, dáng lam lũ, ngã sõng soài bên chiếc xe máy chở trứng. Hàng trăm quả trứng văng khắp mặt đường, vỡ toang, vàng lòng đỏ loang ra, tanh nồng. Ông lập cập ngồi dậy, không màng vết trầy, chỉ lặng lẽ nhặt lại từng quả trứng còn lành. Không ai giúp, chỉ ánh mắt tò mò và lắc đầu ái ngại của người qua đường.

Một chiếc ô tô đen bóng sang trọng đỗ gấp sát vỉa hè. Cửa xe mở ra, từ trong bước xuống một cô gái trẻ mặc váy trắng thanh lịch, khuôn mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt sững sờ. Cô không hét lên, không trách móc – mà bàng hoàng nhìn người đàn ông đang cúi mặt nhặt trứng.

– “Chú… Chú Tư?!”

Người đàn ông ngẩng lên, ánh mắt ngơ ngác chạm vào ánh nhìn ấy, rồi sững lại như gặp ma.
– “Cô… cô là…?”

Mười tám năm trước, cô bé mồ côi tên Mai được một người đàn ông xa lạ nuôi dưỡng. Không phải bố ruột, không bà con thân thích, nhưng ông dành hết tiền lương phụ hồ để nuôi cô ăn học. Đến khi Mai đủ tuổi vào đại học, ông đột ngột biến mất, để lại mảnh giấy: “Chú không đủ sức đi cùng cháu nữa. Hãy sống tốt.”

Mai cứ tưởng ông đã qua đời, cho đến hôm nay…

Cô bật khóc giữa phố:
– “Tại sao chú phải trốn cháu suốt bao năm trời? Cháu tìm chú khắp nơi… Cả cuộc đời cháu mang ơn chú…”

Người đàn ông nghẹn ngào không nói nên lời. Nhưng đó chưa phải cú twist cuối.

Một người đàn ông mặc vest đen bước xuống từ chiếc xe Lexus dừng phía sau, tiến đến, hạ giọng nói với Mai:
– “Cô Mai… ông ấy không chỉ là người nuôi dưỡng cô. Mà còn là… cha ruột của cô.”

– “Gì cơ?” – Mai lùi lại, tim đập loạn.

– “Năm xưa, ông Tư từng là kỹ sư giàu có. Nhưng sau một vụ án sai phạm trong công ty, ông bị buộc phải bỏ trốn để bảo vệ mẹ con cô. Chính ông giả danh làm lao động nghèo, chấp nhận mất danh phận, chỉ mong con gái được sống một đời bình yên…”

Giữa dòng xe đông đúc, cô gái quỳ sụp bên người đàn ông bán trứng, nắm tay ông thật chặt.

Trứng có thể vỡ, lòng người có thể đau, nhưng tình cha con – một khi vỡ òa – lại có thể làm cả thành phố dừng lại trong xúc động.