Đứa bé nằm trên ngôi mộ của người mẹ trẻ đã mất khi đang mang thai – và sự thật đau lòng rơi nước mắt…

0
198

Nghĩa trang nhỏ nằm giữa cánh đồng yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ qua những tán cây rì rào như lời thì thầm của người đã khuất. Sáng nay, người trông nghĩa trang – ông Tư – bất chợt nhìn thấy một cảnh tượng khiến tim ông như nghẹt lại.

Trên ngôi mộ mới đắp còn chưa xanh cỏ, một bé trai khoảng ba tuổi nằm co ro, đôi mắt sưng mọng, hai tay ôm chặt lấy tấm bia đá lạnh lẽo có khắc dòng chữ:
“Nguyễn Thị Hương – 25 tuổi. Ra đi khi đang mang trong mình một sinh linh nhỏ bé.”

Ông Tư vội bước tới. Cậu bé không nói gì, chỉ nhìn ông bằng ánh mắt trống rỗng. Khi ông khẽ chạm tay vào vai, cậu thì thầm:

– “Mẹ ngủ ở đây… Con đợi mẹ dậy… Hôm qua mẹ bảo con ngoan rồi mẹ sẽ về mà…”

Ông Tư nghẹn ngào. Cậu bé tên là An – con trai của chị Hương, người phụ nữ trẻ vừa mất cách đây một tuần vì tai biến khi mang thai ở tháng thứ tám. Sự ra đi của cô để lại một khoảng trống không gì bù đắp được trong lòng đứa trẻ chưa kịp hiểu hết thế nào là mất mát.

Hương là một bà mẹ đơn thân, sống cùng con trai trong một căn trọ nhỏ. Cô làm công nhân, vừa đi làm vừa chăm con, chưa từng than vãn. Khi biết mình mang thai lần hai, Hương không ngại khó – cô luôn nói:
“An sẽ có em, có thêm người để yêu thương.”

Nhưng số phận nghiệt ngã. Một buổi sáng, khi đang đưa An đi học, cô bị chóng mặt, ngã gục ngay trên vỉa hè. Dù được đưa đi cấp cứu, nhưng Hương và thai nhi đều không thể qua khỏi.

Từ hôm tang lễ kết thúc, An gần như không nói chuyện với ai. Bé vẫn tưởng mẹ chỉ đang “ngủ một lát rồi sẽ về.” Có hôm, bé lén bỏ nhà người dì để chạy ra nghĩa trang giữa trời mưa, ngồi lặng lẽ suốt buổi chiều bên mộ mẹ.

Và sáng nay, người ta phát hiện bé đã nằm đó suốt đêm.

Khi dì bé chạy tới, ôm bé vào lòng, An nấc lên trong làn nước mắt:
“Con có ngoan mà… sao mẹ vẫn chưa về…?”

Cả nghĩa trang lặng im. Chỉ còn tiếng gió và tiếng nấc nghẹn ngào. Một người mẹ trẻ đã ra đi khi trái tim vẫn tràn ngập yêu thương, để lại một đứa trẻ không còn nơi để gọi là nhà, và một nỗi đau không lời nào diễn tả nổi.