Cô dâu xinh đẹp quadoi khi vừa bước vào cửa phòng đêm tân hôn, cả nhà náo loạn gọi công an kh//ám ng//hiệm thì phát hiện sự thật c//hấn động

0
477

Tôi là Nam, 30 tuổi, sống ở một khu phố nhỏ tại TP.HCM. Hôm nay, ngày 27 tháng 5 năm 2025, đáng lẽ là ngày vui nhất đời tôi khi tôi kết hôn với cô dâu của mình – Minh, 28 tuổi – sau 5 năm yêu nhau. Đám cưới diễn ra ấm cúng vào buổi chiều, lúc 04:23 PM, với sự chúc phúc của gia đình và bạn bè. Minh rạng rỡ trong chiếc váy cưới trắng, nụ cười của cô ấy khiến tôi cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Nhưng tôi không ngờ, đó cũng là ngày định mệnh mà tôi mất cô ấy mãi mãi.

Đêm tân hôn, sau khi tiệc tàn, Minh nói cô hơi mệt, muốn nghỉ sớm. Tôi lo lắng, nhưng cô bảo chỉ cần ngủ một chút là ổn. Tôi ôm cô vào lòng, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của cô. Nhưng đến nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc vì không nghe thấy hơi thở của Minh nữa. Tôi lay cô, gọi tên, nhưng cô không đáp lại. Hoảng loạn, tôi gọi cấp cứu, nhưng khi xe cứu thương đến, bác sĩ thông báo Minh đã qua đời vì đột quỵ tim – một cơn ngừng tim đột ngột không thể cứu chữa.

Tôi gào khóc, không tin nổi sự thật. Minh luôn khỏe mạnh, chưa từng có dấu hiệu bệnh tim. Gia đình hai bên cũng sụp đổ, không ai hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi ôm thi thể Minh, lòng đau như cắt, tự trách mình không nhận ra điều bất thường. Nhưng vài ngày sau, khi tôi dọn dẹp đồ đạc của Minh, tôi phát hiện một lá thư trong ngăn kéo – lá thư Minh viết cho tôi trước ngày cưới, cùng với tờ giấy xét nghiệm từ bệnh viện.

Hóa ra, Minh đã biết mình mắc bệnh tim bẩm sinh từ 3 tháng trước, khi cô đi khám vì những cơn đau ngực thoáng qua. Bác sĩ cảnh báo rằng bệnh của cô rất nguy hiểm, có thể gây đột quỵ bất cứ lúc nào, đặc biệt khi cô quá căng thẳng hoặc xúc động. Minh giấu tôi và gia đình, không muốn ai lo lắng, nhất là khi đám cưới đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Trong thư, cô viết: “Anh Nam, em biết em không còn nhiều thời gian, nhưng em muốn được làm vợ anh, dù chỉ một ngày. Em yêu anh, và em không muốn anh buồn. Nếu em ra đi, hãy sống thật tốt, vì em luôn ở bên anh.”

Tôi khóc nức nở, vừa đau vừa thương Minh. Hóa ra cô đã hy sinh, chấp nhận rủi ro để được làm cô dâu của tôi, chỉ để tôi không phải hủy đám cưới và sống với nỗi đau sớm hơn. Sự thật đáng thương ấy khiến tôi không thể nguôi ngoai. Gia đình tôi và cả khu phố tổ chức lễ tang cho Minh, ai cũng xúc động trước tình yêu của cô dành cho tôi.

Tôi quyết định lập một quỹ từ thiện mang tên Minh, giúp những người mắc bệnh tim bẩm sinh được chữa trị kịp thời. Dù Minh không còn, tôi sống tiếp với lời hứa sẽ làm những điều tốt đẹp để cô tự hào. Câu chuyện của chúng tôi lan trong khu phố, trở thành bài học về tình yêu và sự hy sinh. Với tôi, đêm tân hôn không chỉ là ký ức đau thương, mà còn là minh chứng cho tình yêu vĩnh cửu của Minh – cô dâu đẹp nhất mà tôi mãi mãi không quên.