Báo Động Toàn Sân Bay Vì CHÓ NGHIỆP VỤ Sủa Dữ Dội Vào Đứa Bé Sơ Sinh – Cảnh Sát Lập Tức Bao Vây

0
318

 

Sân bay quốc tế Tân Minh, 8 giờ 14 phút sáng.

Một buổi sáng bình thường. Những hàng người rồng rắn nối đuôi nhau chờ làm thủ tục. Những cốc cà phê nghi ngút khói. Tiếng thông báo vang lên nhẹ nhàng như một bài hát lặp lại đến mòn tai. Và rồi… tất cả mọi thứ ngưng bặt.

Con chó nghiệp vụ – một con Becgie Đức tên là Lửa – đang đi tuần cùng Trung úy Thành, bỗng khựng lại. Không sủa. Không tru. Chỉ đứng sững như bị đóng băng. Lửa gầm gừ từng tiếng một, mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào một cặp vợ chồng đang ôm đứa con sơ sinh bọc trong khăn trắng.

“Có gì đó không ổn…” – Thành thì thầm, siết chặt dây xích.

Rồi bỗng, Lửa sủa vang trời. Gầm gừ. Kéo mạnh dây. Lao thẳng về phía đứa trẻ.

Người đàn ông trẻ ôm con lùi lại bản năng, che chắn bằng cả cơ thể mình. Người phụ nữ hoảng loạn níu lấy tay anh, ánh mắt chưa từng hoang mang đến vậy. Những người xung quanh lập tức dạt ra, nhân viên an ninh xuất hiện như từ dưới đất chui lên.

Báo động vang lên. Sân bay bị phong tỏa khu vực B.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên trong bộ đàm:
— “Khu vực nghi vấn. Mục tiêu: cặp vợ chồng và trẻ sơ sinh. Khả năng có dấu hiệu nguy hiểm cao. Tiến hành kiểm tra ngay lập tức.”


Trong căn phòng kín tạm thời chuyển đổi từ phòng trực, ba người ngồi đối diện năm sĩ quan. Người cha – tên Lâm, kỹ sư CNTT. Người mẹ – Hạ, giáo viên mầm non. Họ đang đưa con đi khám bệnh ở nước ngoài. Đứa bé – bé Nấm, mới 4 tháng tuổi, vẫn còn đỏ hỏn, giờ đã thôi khóc, chỉ còn nấc từng tiếng thút thít vì hoảng sợ.

Vấn đề là: tại sao một con chó nghiệp vụ được huấn luyện bài bản lại phản ứng dữ dội đến như vậy với một đứa trẻ?

Lâm nuốt nước bọt, run giọng:
— “Chúng tôi… không mang theo gì lạ cả. Tã, bình sữa, khăn, đều đây hết…”

Một chuyên viên kiểm tra từng món đồ bằng thiết bị quét vi lượng. Không có chất nổ. Không có ma túy. Không có dấu vết hóa học nào bất thường.

Chỉ có một món khiến cả phòng im lặng.

Chiếc khăn bọc đứa bé.

Trên đó, máy quét phát hiện dấu vết phân tử của một chất hóa học dùng trong… huấn luyện chó nghiệp vụ, loại mùi đặc biệt được xịt vào đồ giả định để dạy chó phản ứng khi phát hiện nguy hiểm. Mùi ấy – gần như không còn tồn tại với khứu giác người, nhưng với một con chó như Lửa, đó là tiếng chuông báo động đỏ.

Sĩ quan Thành nhíu mày:
— “Chiếc khăn này các anh chị lấy ở đâu?”

Hạ ngập ngừng:
— “Là khăn cũ… bạn chồng tôi tặng, anh ấy bảo là loại hàng ngoại tốt… mới chỉ giặt qua một lần…”

Cuối cùng, sự thật được hé lộ: chiếc khăn là hàng “hàng xách tay nội địa” – nhưng thực chất là khăn tồn kho từ một trung tâm huấn luyện cảnh khuyển ở nước ngoài. Một lô hàng bị bán lậu ra ngoài, không ai biết vẫn còn dính chất huấn luyện trên đó.


Khi vụ việc kết thúc, cả gia đình Lâm – Hạ được xin lỗi và hỗ trợ đổi chuyến bay khác. Bé Nấm thì được một nhân viên an ninh tặng thêm một món quà: một chú chó bông nhỏ, kèm lời dặn: “Lần sau chọn khăn, nhớ chọn kỹ!”

Con chó Lửa – giờ đã yên vị trong chuồng – vẫn nhìn ra ngoài như đang canh gác cả thế giới.


KẾT

Một sự cố tưởng chừng như đơn giản, nhưng lại gióng lên hồi chuông:

An ninh không chỉ đến từ vũ khí hay chất nổ. Đôi khi, chỉ là một chiếc khăn, và một cái mũi đủ nhạy để nhận ra điều bất thường.