Ông Quảng – 82 tuổi, từng là kỹ sư trưởng trong ngành xây dựng, nay nghỉ hưu với khối tài sản không nhỏ: căn nhà 3 tầng giữa lòng Hà Nội, 2 miếng đất ở ngoại thành và gần 3 tỷ tiền tiết kiệm. Ông sống một mình sau khi vợ mất, con cháu mỗi người một nơi, chỉ thỉnh thoảng về chúc Tết, gọi video vài phút cho “có lệ”.
Người ở bên ông nhiều năm qua là bà Hường – người giúp việc đã ngoài 50 tuổi. Bà chăm ông từ bữa ăn, giấc ngủ, đưa đi bệnh viện, chịu đựng cả tính khí khó chiều của ông lúc trái gió trở trời.
Một ngày đầu tháng 6, ông Quảng gọi luật sư đến tận nhà làm lại di chúc, tuyên bố rõ:
“Tôi để lại toàn bộ tài sản cho bà Hường. Bà ấy không phải giúp việc – bà là người duy nhất tôi còn coi là gia đình.”
Ngay khi bản di chúc được công chứng và lộ ra, cả họ nhà ông Quảng nổi giận như ong vỡ tổ.
– “Con cháu ông đầy ra đây, sao lại đem nhà cho con ở?”
– “Chắc chắn bà ta chuốc thuốc mê ông, dụ dỗ ký giấy!”
Một số người còn làm đơn kiện bà Hường vì “lợi dụng người già”, “cướp đoạt tài sản”, dù không bằng chứng.
Mạng xã hội cũng dậy sóng khi cháu nội ông Quảng đăng bài tố “giúp việc trắng trợn cướp tài sản ông nội”.
Bà Hường không lên tiếng, không phản bác. Sau khi ông Quảng mất (chỉ 1 tháng sau bản di chúc), bà lặng lẽ rời khỏi căn nhà, về quê. Ngôi nhà khóa cửa, không ai động vào vì tranh chấp chưa giải quyết xong.
Một hôm, toàn bộ con cháu ông Quảng nhận được thư mời từ một văn phòng luật sư, yêu cầu có mặt tại nhà bà Hường để “tiếp nhận thông báo cuối cùng từ người quá cố – ông Quảng”.
Tò mò, giận dữ, ngờ vực… tất cả kéo nhau đến nhà bà Hường.
Khi họ đến, không chỉ có luật sư, mà còn một cụ ông lạ mặt mặc quân phục cũ, mái tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén, tự giới thiệu là nguyên Phó Chủ nhiệm Ủy ban pháp luật quốc hội, bạn thân của ông Quảng từ thời kháng chiến.
Ông ta mở lời:
“Các vị trách ông Quảng bỏ con cháu, nhưng các vị có từng hỏi ông ấy sống cô đơn thế nào không?
Các vị nghi bà Hường là người giúp việc xa lạ? Vậy để tôi đọc cho nghe bức thư chính tay ông Quảng viết gửi lại.”
Luật sư mở thư, đọc to trước mặt mọi người.
“Hường không phải người giúp việc.
Bà ấy là em gái ruột tôi – bị thất lạc từ năm 1972, trong chiến tranh loạn lạc. Tôi tìm suốt 40 năm. Mãi đến năm 2010, nhờ một mẩu giấy cũ và nốt ruồi sau tai, tôi mới chắc chắn đó là Hường.Nhưng Hường không nhận, không muốn con cháu tôi biết, vì sợ bị nói là ‘đào mỏ’.
Hường chỉ xin một điều: cho bà được chăm tôi như một người giúp việc, đến khi tôi nhắm mắt.
Nếu các người còn chút liêm sỉ, hãy đến mà xin lỗi bà ấy.
Vì bà không cướp gì của ai. Bà chỉ lặng lẽ trả lại tôi tuổi thơ, máu mủ, và nhân nghĩa.”
Cả gia đình chết lặng. Người con trai cả sụp xuống, nước mắt không ngừng chảy. Cháu nội xóa sạch bài đăng cũ trên mạng.
Ngày hôm đó, tất cả họ quỳ xuống trước ngôi nhà nhỏ đơn sơ, nơi “người giúp việc” sống, nhưng giờ ai cũng biết: đó là người duy nhất không quay lưng với máu mủ khi ông Quảng cần nhất.