Cô gái tên Thảo, dáng người nhỏ thó, khuôn mặt rám nắng quen thuộc quanh khu vực bến xe và các quán ăn. Người ta chỉ biết cô qua chiếc túi vải đựng vé số và nụ cười nhẹ dù cuộc đời quá nhiều gió bụi.
Thảo không ăn xin. Cô chỉ bán vé số. Mỗi ngày gom được 70–100 nghìn, dành dụm từng đồng.
Một sáng tháng 7, cô ăn mặc chỉnh tề, lặng lẽ bước vào chi nhánh ngân hàng trung tâm thành phố. Không ai nhận ra cô là người bán vé số từng lang thang khắp quận.
Thảo đến quầy, rút ra sổ tiết kiệm cũ kỹ với yêu cầu:
“Tôi muốn rút toàn bộ… 220 triệu đồng.”
Nhân viên ngân hàng thoáng hoảng hốt. Người bán vé số? 220 triệu? Họ nghi ngờ đây là hành vi mạo danh, lừa đảo. Chữ ký lúc trước là dấu vân tay – nay cũng mờ khó xác minh.
Một nhân viên thì thầm gọi bảo vệ. 3 phút sau, họ quyết định gọi công an để “làm rõ”.
Thảo vẫn đứng đó, không nổi giận, không bỏ chạy, chỉ im lặng.
Đúng 5 phút sau, cửa ngân hàng bật mở.
Một người phụ nữ trung niên mặc vest, cài thẻ giám đốc bước vào. Toàn chi nhánh đứng dậy chào. Bà ta đảo mắt tìm quanh, rồi sải bước đến chỗ cô gái, cúi người nhẹ:
“Chị Thảo, sao chị không báo trước với em để em chuẩn bị phòng VIP? Để mọi người hiểu lầm thế này thật không phải.”
Cả sảnh ngân hàng chết lặng.
Cô nhân viên quầy giao dịch đứng như hóa đá, còn anh bảo vệ vẫn đang cầm điện thoại chưa kịp cúp máy. Một người bán vé số… được giám đốc chi nhánh ngân hàng xưng hô kính trọng là “chị”?
Giám đốc yêu cầu mở phòng họp kín và mời tất cả nhân viên liên quan vào.
Tại đây, bà trầm giọng:
“Chị Thảo là người tài trợ ẩn danh cho hơn 12 trẻ mồ côi thông qua quỹ học bổng nội bộ của ngân hàng từ 4 năm nay. Số tiền 220 triệu không phải chỉ là tiết kiệm cá nhân – mà còn là một phần chị gom từ việc bán vé số rồi góp cùng nhiều mạnh thường quân khác. Hồ sơ chị lập tại đây là thật, hoàn toàn hợp pháp.”
“Hơn nữa… chị là em gái kết nghĩa của cố Chủ tịch ngân hàng cũ, từng được ông ấy ghi rõ trong di chúc là người có quyền nhận hỗ trợ đặc biệt. Dù không học cao, chị từng cứu ông ấy khỏi tai nạn năm 2005 – khi chưa ai trong chúng ta có mặt ở đây.”
Không ai nói nên lời.
Thảo chỉ cười nhạt, nói:
“Tôi rút tiền để chuyển đi nơi khác nuôi thêm trẻ. Chỗ này không còn an toàn cho lòng tin nữa rồi.”
Ngày hôm đó, Thảo rời ngân hàng với tư thế ngẩng cao đầu, chiếc túi đeo bên hông vẫn cũ kỹ như ngày thường, nhưng ánh mắt cô khác: kiên định, không còn hoang mang hay mặc cảm.
Người ta hay nói:
“Có những người nhìn như không có gì…
Nhưng thật ra họ mang cả một gia tài của lòng nhân và sự hy sinh.”