Về nhà đột xuất b::ắt qu::ả t::ang vợ ở nhà trông con chỉ ăn với chơi chồng ch::ết lặng khi thấy BÁT MUỐI TRẮNG trên bàn và cảnh tượng ki::nh ho::àng

0
271

Trời nắng như đổ lửa, Hùng quăng tập hồ sơ lên ghế phụ, bực bội nới lỏng cà vạt. Dự án trục trặc, sếp mắng, khách hàng hủy hẹn, đầu anh như muốn nổ tung. Trong cơn bực dọc, hình ảnh vợ hiện lên trong đầu anh như một cái gai.

Vợ Hùng – Mai, nghỉ làm ở nhà đã hai năm nay để chăm con. Trong mắt Hùng, Mai sướng như tiên. Sáng dậy muộn, chồng nuôi, chỉ việc ở nhà chơi với con, rảnh thì lướt Face:book, xem phim. Hùng thì cày cuốc bục mặt ngoài đường để lo từng hộp sữa, còn Mai thì lúc nào cũng kêu than “em mệt”, “em bận”.

“Mệt cái nỗi gì? Ở nhà máy lạnh phà phà, cơm bưng nước rót!” Hùng lầm bầm, nhấn ga phóng về nhà sớm. Anh muốn về để “bắt tận tay” xem ở nhà vợ làm cái gì mà cứ kêu ca suốt ngày, hay lại vứt con cho TV rồi nằm ườn ra đấy.

Về đến nhà, Hùng xông thẳng vào cửa. Căn nhà im ắng đến rợn người, không có tiếng TV, không có tiếng bi bô của cu Tí. Phòng khách bừa bộn. Đồ chơi vứt lung tung. Sàn nhà loang lổ vết nước chưa lau. Hùng cau mày, cơn giận bốc lên ngùn ngụt. “Đấy, ở nhà có mỗi việc dọn dẹp cũng không xong!”

Anh đi thẳng xuống bếp định uống hớp nước cho hạ hỏa. Cảnh tượng trong bếp càng làm anh “sôi máu”. Bếp ga lạnh tanh. Rau củ vứt chỏng chơ trên bàn chưa nhặt. Trên thớt, miếng thịt đang thái dở nằm đó, ruồi nhặng bắt đầu bay quanh.

Và đập vào mắt Hùng là một lọ muối đang mở nắp, cái nắp nhựa rơi lăn lóc dưới sàn nhà.

“Cái gì thế này? Nấu ăn cũng bỏ dở? Lại chạy đi buôn chuyện hay ngủ trưa rồi?”

Hùng tức điên người, định bụng sẽ lôi vợ dậy dạy cho một bài học về trách nhiệm làm vợ. Anh hùng hổ bước vào phòng ngủ, không có ai. Anh quay ra phòng khách, nhìn về phía chiếc ghế sofa to sùng sình bị che khuất bởi đống gối.

Hùng bước tới, giật phăng cái chăn mỏng đang phủ hờ hững.

“Cô dậy ngay cho tô…”

Câu quát tháo tắc nghẹn ngay ở cổ họng. Chiếc cặp da trên tay Hùng rơi bịch xuống sàn. Hùng chết lặng, chân chôn chặt xuống đất trước cảnh tượng ngay trước mắt.

Trên chiếc ghế sofa chật chội, Mai nằm co quắp, mái tóc rối bù xõa tung che nửa khuôn mặt. Một tay cô buông thõng xuống sàn nhà, tay kia vẫn đang đặt hờ lên ngực con trai như một phản xạ bảo vệ trong vô thức.

Nhưng điều khiến Hùng kinh hoàng là khuôn mặt của vợ. Môi cô trắng bệch, khô khốc, hốc mắt thâm quầng trũng sâu. Trên trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh dù điều hòa đang bật. Cô nằm bất động, tư thế gục ngã như một người lính kiệt sức sau trận chiến dài.

Còn cu Tí, thằng bé nằm gọn trong lòng mẹ, trên trán dán miếng hạ sốt màu xanh, hai má đỏ lựng, hơi thở khò khè nặng nhọc. Bên cạnh hai mẹ con là ngổn ngang nhiệt kế, khăn mặt ướt, và dở dang những vỉ thuốc hạ sốt đã bóc vỏ.

Hùng run rẩy đưa tay sờ lên trán con. Nóng hầm hập. Anh chạm vào tay vợ. Lạnh toát.

Hùng nhìn lại xuống bếp, nhìn lọ muối mở nắp. Ký ức vụn vỡ được chắp nối lại.

Hẳn là lúc trưa, Mai đang vội vàng tranh thủ lúc con thiu thiu ngủ để vào bếp nấu cơm cho chồng. Cô đang thái thịt, đang mở lọ muối để nêm nếm… thì cu Tid thức giấc, khóc thét lên vì cơn sốt cao đột ngột co giật.

Người mẹ ấy đã hoảng loạn đến mức vứt toẹt cả nắp lọ muối xuống đất, bỏ mặc miếng thịt thái dở, lao như bay ra phòng khách ôm lấy con.

Rồi suốt mấy tiếng đồng hồ qua, cô vật lộn một mình với đứa trẻ quấy khóc, nôn trớ, sốt cao. Cô lau người, dỗ dành, bế bồng con đi lại đến rã rời đôi chân. Không dám ăn, không kịp uống nước, thậm chí không kịp quay lại bếp để đậy cái nắp lọ muối.

Đến khi con thiếp đi vì mệt, thì người mẹ cũng kiệt cùng sức lực, gục ngã ngay bên cạnh con, ngất lịm đi mà không hay biết.

“Trời ơi… tôi đã nghĩ cái gì thế này?”

Hùng ôm đầu, cảm giác tội lỗi như ngàn mũi kim châm vào tim. Anh luôn nghĩ vợ “ăn với chơi”, nhưng anh đâu biết cuộc chiến của một bà mẹ có con ốm nó tàn khốc hơn bất kỳ áp lực công sở nào. Anh đi làm 8 tiếng rồi về, còn vợ anh, cô ấy làm việc 24/24, không lương, không ngày nghỉ, và không cả được sự thấu hiểu của chồng.

Mai cựa mình, cô giật thót mở mắt khi thấy bóng người. Câu đầu tiên cô thốt ra, giọng khàn đặc, yếu ớt: “Con… con đâu? Cặp nhiệt độ…”

Thấy Hùng đứng đó, cô hoảng hốt vội ngồi dậy, vuốt lại tóc: “Anh… anh về rồi à? Em xin lỗi, con sốt quá em chưa kịp nấu cơm, nhà cửa bừa bộn quá…”

Hùng không kìm được nữa. Anh lao tới, ôm chầm lấy cả hai mẹ con vào lòng, nước mắt đàn ông rơi mặn chát trên vai áo vợ.

“Anh xin lỗi. Em nằm xuống đi. Đừng lo gì cả. Từ nay anh sẽ không bao giờ để em một mình nữa.”

Chiều hôm đó, trong căn bếp nhỏ, có một người đàn ông vụng về đeo tạp dề, vừa nấu cháo vừa thỉnh thoảng lén lau nước mắt, nhìn vào chiếc lọ muối đã được đậy nắp cẩn thận – bài học đắt giá nhất về sự sẻ chia mà anh sẽ mang theo suốt cuộc đời.