Bố mẹ đ:ẻ tôi đi 300km từ quê lên chơi, mang theo bao nhiêu rau sạch, gà sạch… Thế mà mẹ chồng vừa thầy liền ch//ê bẩ:n, ch//ê h//ôi, không cho thông gia vào nhà. Thay vì thái độ ngày lúc đó, tôi âm thầm làm 1 việc khiến bà t:;á h;;oả…
Nhà chồng có điều kiện, bố mẹ đều là người thành phố, nói năng nhẹ nhàng, ăn mặc chỉn chu, nhưng có một điều mà tôi luôn thấy nghèn nghẹn trong lòng: sự k//hi//nh thư//ờng của mẹ chồng đối với “cái quê”.
Mẹ chồng tôi thường nói:
“Ở qu;ê thì biết gì mà sạch với bẩn. Toàn gà chạy ngoài đồng, rau mọc bờ rào. Ở thành phố giờ cái gì cũng phải chuẩn, có tem, có nhãn.”
Tôi nghe riết rồi thành quen, chỉ lặng im cho qua. Tôi không muốn tranh cãi, cũng không muốn để chồng khó xử. Nhưng tôi không ngờ, có một ngày, câu chuyện ấy lại chạm đến giới hạn của lòng tự trọng và tình yêu thương của tôi dành cho bố mẹ ruột.
Hôm ấy là thứ Bảy, tôi vừa đi làm về thì nhận được điện thoại của mẹ:
“Con ơi, mai bố mẹ lên chơi, mang cho vợ chồng con ít rau, ít gà ở nhà. Toàn đồ sạch cả, mẹ tự nuôi đấy.”
Tôi vui lắm, báo cho chồng biết, anh chỉ cười:
“Ừ, bố mẹ lên cho vui. Anh bảo mẹ chuẩn bị phòng nhé.”
Sáng hôm sau, khi tôi vừa mở cửa cho bố mẹ bước vào, mẹ chồng từ trên tầng đi xuống. Thấy hai bao tải to trước cửa, bà cau mày:
“Cái gì mà lỉnh kỉnh thế này?”
Tôi tươi cười:
“Dạ, bố mẹ con mang ít rau, ít gà quê lên cho nhà mình ạ.”
Chưa kịp nói hết, bà đã nhăn mặt, bịt mũi:
“Trời ơi, mùi gì h;;ôi thế? Nhà tôi sạch sẽ, thơm phức thế này, mang mấy thứ bẩ;;n thỉ;;u này vào thì ai chịu được? Ở q;;;uê sao chẳng biết phép tắc gì cả.”
Tôi ch//ết lặng. Mẹ tôi đang cười nói vui vẻ, nghe vậy thì khựng lại, mặt đỏ bừng. Bố tôi cố giữ giọng bình tĩnh:
“Dạ, chúng tôi chỉ mang ít đồ quê, nghĩ các con thích ăn nên mới đem lên.”
Nhưng mẹ chồng đã phẩy tay:
“Thôi thôi, để ngoài sân đi, đừng mang vào nhà. Tôi sợ m:;ùi g;;à, mùi rơm rạ lắm.” ![]()
![]()
Xem tiếp câu chuyện dưới bình luận


