Vợ bị t//ai n//ạn g//ãy ch//ân, chồng lập tức đẩy cả vợ lẫn con nh//ỏ 2t về quê cho ông bà ngoại chăm còn hắn ta rảnh rang một mình đi h//ú h//í với nh/ân tì/nh. 4 tháng anh ta về thăm vợ con được đúng 1 lần và đưa cho vợ 3 triệu. Ngày về quê đón vợ con thì nhận tin s//ét đ//ánh…

0
274

Bốn tháng – kể từ ngày Hà, vợ anh, bị tai nạn gãy chân khi đang đi chợ nam không hề về thăm. Hôm đó, anh đang bận “tiếp khách” với một đối tác nữ – thực chất là nhân tình quen qua mạng. Vừa nghe tin vợ ngã, anh chau mày, buông một câu:

“Giờ cô nằm liệt, tôi sao lo được? Về quê đi, có ông bà ngoại chăm.”

Vậy là chỉ hai ngày sau, Nam thuê xe chở vợ con về nhà bố mẹ vợ, mang theo đúng một vali quần áo và một giọng điệu dửng dưng:

“Khi nào khỏe, anh đón lên.”

Hà không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ ôm con trai mới hai tuổi – bé Bon – nước mắt rơi ướt cả tóc con. Chân bó bột, lòng tan nát, nhưng cô vẫn cố tự nhủ: “Thôi, chỉ là tạm thời, anh ấy sẽ thay đổi.”

Thế nhưng Nam đâu thay đổi. Ngày cô về quê, anh trở lại thành phố, căn nhà trống trải nay thành “tổ ấm mới” của hai kẻ vụng trộm. Anh và Thủy, cô nhân viên kế toán từng ngưỡng mộ anh, thường đăng ảnh đi ăn, đi cà phê. Bạn bè trêu: “Giờ rảnh rang thế, chắc sướng lắm hả Nam?” Anh cười khẩy: “Vợ bị thương, ở quê có người chăm, chứ mình ở lại cũng chẳng giúp gì được.”

Một lời bao biện trơn tru cho sự vô trách nhiệm. Suốt bốn tháng ấy, Nam chỉ về thăm vợ con đúng một lần. Anh đưa cho Hà 3 triệu, bảo “chi tiêu tạm”. Hà nhìn tờ tiền, lòng trĩu nặng. Cô đã quen tự chịu đựng, không trách móc, chỉ khẽ nói: “Anh… con nhớ anh lắm.”

Nam cười gượng, hôn con qua loa rồi đi vội. Anh sợ ở lâu sẽ thấy áy náy.

Đến tháng thứ tư, Hà tháo bột, tập đi chập chững. Con trai cũng đã biết gọi “mẹ ơi” rõ tiếng. Ông bà ngoại chăm hai mẹ con từng bữa. Con ốm vợ gọi anh cũng nói bận. Thế là Hà cùng bố vội vàng đưa con đi cấp cứu trong đêm, chồng không một lời hỏi han… Nam – dường như – quên mất rằng mình từng có một gia đình.

Một chiều, Thủy khóc lóc gọi điện, bảo bị ốm, anh bỏ dở việc chạy đến. Nhưng khi mở cửa nhà cô, Nam chết lặng – người đàn ông lạ nằm trên giường, chiếc váy anh mua cho Thủy hôm sinh nhật vứt chỏng chơ dưới đất.

“Anh về đi, tôi mệt rồi. Ở bên anh chỉ thấy tội lỗi và chán chường.” – Thủy lạnh nhạt.

Lần đầu tiên, Nam thấy cay nơi khóe mắt. Anh nhận ra mình bị phản bội, nhưng đau đớn hơn, chính anh cũng từng làm điều tương tự với người vợ tội nghiệp ở quê.

Vài ngày sau, anh quyết định về đón vợ con. “Dù sao cũng là người một nhà, mình phải có trách nhiệm.” – anh tự trấn an. Chiếc xe dừng trước cổng. Anh gọi to:

“Bố ơi, con về đón Hà với Bon lên!”

Không ai trả lời. Cánh cửa mở ra, ông Lưu – bố vợ anh – bước ra, tay cầm điếu thuốc đang cháy dở, ánh mắt nghiêm nghị. “Anh còn mặt mũi quay lại đây à?”

Nam khựng lại: “Con… con về đón vợ con. Giờ Hà đi lại được rồi, để con đưa về thành phố.”

Ông Lưu im lặng một lát rồi nói, giọng trầm hẳn:

“Anh đi đi. Con tôi, cháu tôi – tôi nuôi. Một người chồng, người cha khốn nạn như anh không đủ tư cách.”

Nam sững sờ, tim như có ai bóp nghẹt:

“Bố nói gì vậy? Dù sao con cũng là chồng Hà, là cha của Bon mà!”

Ông nhìn thẳng vào anh:

“Cha à? Bốn tháng nó nằm một chỗ, anh ở đâu? Con tôi khóc vì nhớ chồng, anh ở đâu? Cháu tôi sốt đêm này sang đêm khác, ai thức trông? Anh đâu rồi? Ở bên con đàn bà khác chứ gì? Anh còn xứng làm cha không?”

Nam lắp bắp: “Con sai rồi… nhưng con về để sửa. Cho con gặp Hà đi.”

Ông Lưu quay mặt đi:

“Không cần. Nó không muốn gặp anh nữa. Nó đã ký đơn rồi.”

Nam run rẩy, nhìn vào nhà qua khung cửa sổ. Hà đang ngồi trên xe lăn, ôm con. Bé Bon nhìn ra ngoài, đôi mắt ngây thơ mà lạ lẫm.

“Mẹ ơi, ai kia thế?”
“Không có ai cả con ạ.”
Nam nghe như sét đánh. Anh muốn chạy vào, muốn ôm vợ con, nhưng đôi chân như bị đóng chặt xuống đất. Ông Lưu đưa cho anh một tờ giấy ly hôn và phong bì tiền:

“Đây là 3 triệu anh đưa nó lần trước. Tôi gửi lại. Con gái tôi không cần thứ bố thí ấy.”

Nam nắm chặt tờ giấy, nước mắt ứa ra. Mọi hình ảnh ùa về – ngày cưới rạng rỡ, những đêm Hà thức trông con, những buổi sáng cô gói cơm cho anh đi làm. Tất cả tan như khói.

Anh quỳ xuống, giọng khàn đặc:

“Bố… cho con một cơ hội, chỉ một lần thôi. Con hối hận thật mà…”

Ông Lưu lắc đầu:

“Muộn rồi. Một người đàn ông chỉ biết nghĩ cho bản thân, bỏ mặc vợ con lúc hoạn nạn, thì cả đời này không xứng đáng được gọi là trụ cột. Anh về đi, đừng làm khổ thêm ai nữa.”

Nam đứng dậy, lảo đảo bước ra xe. Mưa lại rơi – lạnh và dai dẳng. Anh nhìn tờ giấy ly hôn ướt nhòe, bàn tay run rẩy.

Phía sau, trong căn nhà nhỏ, tiếng con trai vang lên:

“Ông ơi, bố đâu rồi?”

Hà đáp khẽ:

“Bố đi xa rồi con ạ.”…