Đêm tâ;/n h-ôn đầu tiên, bố chồng đòi nằm giữa hai vợ chồng vì phong tục “v;/ía đẻ con trai” — đúng 3h sáng, tôi thấy thứ gì cứ liên tục c-ọ vào lưng mình, quay ra thì ch;/ết lặng khi nhìn thấy…

0
714

Đêm tâ;/n h-ôn đầu tiên, bố chồng đòi nằm giữa hai vợ chồng vì phong tục “v;/ía đẻ con trai” — đúng 3h sáng, tôi thấy thứ gì cứ liên tục c-ọ vào lưng mình, quay ra thì ch;/ết lặng khi nhìn thấy…

Đêm tâ-n hô;/n. Lẽ ra phải là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời tôi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa rút lui về phòng riêng, thì bố chồng tôi – một người đàn ông ngoài 60, dáng gầy gò nhưng ánh mắt khó đoán – đẩy cửa bước vào với gối và chăn trên tay.



“Tao nằm giữa hai đứa đêm nay. Nhà này có phong tục, đêm đầu phải có vía người đẻ con trai nằm giữa thì mới linh, mới sớm có cháu nối dõi. Ngày xưa ông nội mày cũng nằm giữa như vậy.”

Tôi trợn tròn mắt nhìn chồng, tưởng ông đang đùa. Nhưng không. Chồng tôi cười xuề xoà:

“Bố chỉ nằm 1 đêm thôi mà em. Bên nhà anh ai cũng vậy…”

Tôi muốn từ chối, nhưng nếu làm lớn chuyện đêm nay thì thể nào cũng bị nói là “dâu mới hỗn lá-o”, “chưa gì đã chống đối nhà chồng.” Vậy là tôi im lặng, nuốt uất nghẹn vào trong.



Ba người, một giường. Tôi nằm ngoài cùng, chồng tôi bị đẩy ra sát mép, còn bố chồng nằm giữa, trùm kín chăn.

Tôi không ngủ được. Cảm giác ngột ngạt, khó chịu, và… ngứa ngáy lạ thường, như có thứ gì c;/ọ s;/át vào lưng mình liên tục.
Nhưng đến 3h sáng, cảm giác ngứ;/ a ngá-y lan xuống cả đù;/i, tôi không thể chịu nổi nữa. Tôi giật mình ngồi dậy, quay ngoắt ra thì… trời ơi…

Thời trang nam
Chăn ga gối

Quà tặng cha
Vé máy bay

Tôi bật dậy, tim như rơi xuống tận cùng. Cảm giác đó — cái gì đó mơn trớn, lạnh ngắt, nhẹ như tơ — vẫn tiếp tục quẹt lên lưng tôi vài lần nữa trước khi im hẳn. Tôi nín thở, quay người chậm rãi để nhìn thẳng vào chỗ vừa cảm nhận.

Ánh trăng lọt qua khe cửa, mảnh sáng yếu ớt vẽ ra những đường trên chăn. Bên cạnh, chồng tôi nằm quay mặt vào trong, thở đều đều như ngủ say. Bố chồng tôi cuộn tròn ở giữa, chiếc mũ lưỡi trai che kín nửa mặt, bóng ông in lên chăn như một cái bóng vô hồn. Mọi thứ trong phòng đều yên tĩnh đến rợn người — chỉ có tiếng tắc tịch đồng hồ trên tường đều đều.

Và rồi tôi nhìn thấy nó — không phải con người, không phải bàn tay da thịt — mà là một thứ nhỏ xíu, trắng bệch, mờ như hơi nước, đang lay động giữa lưng tôi và chăn. Một bàn tay — nhưng không hoàn chỉnh, như bằng sương — chập chờn rồi rút lại, rồi lại ló ra như muốn kiểm tra xem tôi có thức không. Ngón thì dài, mảnh, đầu ngón như đính một mảnh vải bạc. Cảm giác lạnh buốt lan lên gáy tôi.

 

Chăn ga gối
Tim tôi như ngừng đập. Tôi lùi lại, nhưng chân trái vướng vội vào gấu váy, suýt té. Tiếng thở của tôi như lớn hơn cả tiếng đồng hồ. Bố chồng vẫn nằm, thở đều, nhưng cái bóng trên chăn có vẻ… co giật, như bị cái gì đó kéo giật lê từng đoạn.

Trong khoảnh khắc trời đất như ngừng quay, tôi chợt nhớ chuyện bà cô út của nhà chồng — người bị mất tích mấy mươi năm trước — mà bà nội từng kể với giọng lẩm bẩm khi có rượu: “Đêm thứ nhất, nếu người kia không yên lòng, người kia sẽ về tìm.” Lời kể ấy bỗng chốc trở nên sống động, đáng sợ đến mức không thể tin.

Tôi thầm thì gọi chồng: “Anh… Minh… dậy đi…” Giọng tôi khô khốc như vừa bị ai rút sạch. Anh lật người, mắt mở ra nhưng chưa hoàn toàn tỉnh: “Sao em? Em bị ác mộng hả?” Anh vuốt ve tôi như an ủi một đứa trẻ. Cánh tay anh chạm vào chăn, chạm vào khu vực nơi tôi vừa thấy thứ mờ ảo — và bỗng nhiên, dưới tay anh, chăn co giật như có thứ vật nhỏ đang chui rúc. Anh quay lại, mặt tái xanh, rồi lùi ra khỏi giường, ánh mắt lần đầu tiên nhìn bố mình bằng thứ gì đó không phải tôn kính mà là… sợ hãi.

 

Bố chồng bật dậy như bị đánh thức bởi một ký ức cũ, mắt ông mở to, miệng lắp bắp gọi một cái tên mà tôi chưa từng nghe: “…Lệ? Lệ ơi?” Tiếng gọi vang yếu ớt trong phòng, rồi im bặt.

Sáng hôm sau, khi cả nhà còn ngái ngủ, tôi tìm cách lẻn xuống sân sau — nơi có cái giếng cũ mà bà nội vẫn hay than: “Giếng kia có chuyện…” Tôi không dám tin vào điều mình vừa thấy. Nhưng dưới ánh nắng mờ, cạnh giếng, tôi phát hiện một vạt vải vóc trắng đã mục, dính bùn — đúng chiếc vải mẹ chồng vẫn dùng để quấn đồ xưa kia. Trong đầu tôi chợt hiện lên chuỗi ký ức rời rạc: lời thì thầm, một vụ tranh cãi được che đậy, một cái tên bị xóa nhòe trên sổ gia phả.

Tôi hiểu rằng đêm đó không phải là tai nạn hay tưởng tượng. Có điều gì đã bị chôn giấu trong nhà này — một lỗi lầm cũ, một cuộc đời bị nuốt chửng — và nó vừa tìm cách trở về, bằng cách chạm nhẹ lên lưng một dâu mới.