“Lan ơi, anh đưa em ra ở riêng, chúng ta không ở nhà bố mẹ nữa…”

0
2267

“Lan ơi, anh đưa em ra ở riêng, chúng ta không ở nhà bố mẹ nữa…”, “Con Lan chính mà..y đã cướp con tra//i của ta;;o”.

Ngày Lan theo Tuấn về làm dâu, ai cũng nghĩ cô gái tỉnh lẻ như Lan gặp được phúc phần. Bố Tuấn không nói gì, còn mẹ chồng thì nhìn Lan từ đầu đến chân, nụ cười nhế//c/h mô/i lạnh lùn/g: “Trông cũng biết co/n n///hà /… Được nhà ta/o cho làm /dâu là phước b/a đời đấy.”

Từ hôm cưới, Lan chưa từng có một ngày sống đúng nghĩa là con dâu chứ đừng nói là con người. 4 giờ sáng, mẹ chồng đập cửa phòng gọi dậy như gọi osin: “Dậ/y! Dậy mà nấu cơm, la/u nhà, quét sân. Mà/y tưởng làm dâ/u nhà phố mà được ngủ tới trưa à?”

Lan lặng lẽ dậy, giấu giọt nước mắt vào bóng đêm. Mỗi sáng cô nấu cơm, chuẩn bị bữa cho cả nhà xong mới vội vàng chạy đi làm, gương mặt phờ phạc.

Mẹ chồng không ngừng mỉa mai:

“Gái tỉnh mà cũng đòi làm dâu nhà phố. Mày phải biết điều, biết đẻ thằng c//u cho nhà tao. Không thì… đi khỏi nh/à này sớm!”

Lan đã nhiều lần kể với chồng, nhưng Tuấn chỉ thở dài, rồi bảo: “Mẹ nói vậy thôi, bà hay nói miệng. Em chịu khó một chút, nhà ai chẳng thế…”

Lan không cãi. Cô im lặng, vì cô yêu Tuấn. Nhưng nỗi tủi nh//ục cứ chồng chất từng ngày.

Cho đến một buổi chiều mưa, Tuấn về sớm sau chuyến công tác. Anh chưa kịp gọi vợ thì đã nghe giọng mẹ vang từ bếp:

“Con Lan đâu rồi? Cái thứ gái quê, tao không biết nó bỏ b/ùa m/ê gì co/n tao nữa! Mà/y mà không đ/ẻ thằng con tr/ai trong năm nay, tao tự tay tống c/ổ mày ra khỏi nhà!”

Lan đứng im bên bồn rửa, tay run rẩy, mắt đỏ hoe. Cô không biết chồng đã đứng ngoài cửa, lặng người như hóa đá. Tuấn bước vào, giọng anh trầm xuống nhưng sắc lạnh…Anh đã biết tất cả “ngoài mặt lúc có con thì tốt với Lan nhưng khi con tr;ai không có nhà mẹ lại gây khó dễ đủ điều”…Và Tuấn đã đưa ra quyết định khiến mẹ anh phải hối hận suốt 3 năm trời…xem tiếp dưới bình luận!